“Chút chuyện đấy tôi không để ý đâu” Hoắc Khải
nói, xoay người qua nhìn ông gác cổng, rút trong túi ra
một gói giấy, chìa ra nói: “Lần đầu gặp mặt, gửi ông
chút trà gừng thủ công này, tốt cho sức khỏe người
già lắm đấy. Chút quà mọn, của ít lòng nhiều”.
Ông gác cổng có hơi sững lại một chút, rõ ràng
không hề ngờ tới lần đầu Hoắc Khải đến đã chuẩn bị
quà, tuy rằng không đắt tiền nhưng rõ ràng là dựa
theo nhu cầu của ông ta mà tặng.
Không đề cập đến cái khác, chỉ riêng tấm lòng này
thôi đã làm ông ta có ấn tượng tốt với anh.
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Ông ta cười tít mắt nhận lấy trà gừng, không khỏi
gật đầu liên tục, nói: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan…”
Ông ta chỉ là một nhân viên gác cổng bình thường,
chẳng có học thức gì, cũng chẳng biết vòng vo tam
quốc.
Ông ta thấy một người nào tốt thì chính là tốt, cho
dù có là khen thì cũng chất phác như thế.
Hoắc Khải cười nói: “Trà gừng tuy có tốt, nhưng
uống nhiều dễ bị nhiệt, ông dùng từ từ thôi”.
“Biết rồi, biết rồi ông gác cổng cười híp mắt.
Vương Hạn Dật ở bên cạnh lại bĩu môi, ai mà ngờ
người gác cổng nhà Triệu Vĩnh An lại là một ông gác
cổng trường đại học bình thường chứ, không có gia
thế gì cũng chẳng có năng lực, người như thế mà anh
còn vừa tặng quà lại vừa quan tâm, đúng là rảnh hết
việc làm.
Hoắc Giai Minh cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng
đồng thời trong lòng cậu ta cũng có một cảm giác kỳ
lạ.
Cảnh tượng này, sao lại có cảm giác như đã từng
gặp ở đâu đó?
Cũng có thể nói, cách làm việc, cách nói chuyện
của người đàn ông trước mặt này đều làm cậu ta có
một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Chưa đợi Hoắc Giai Minh nghĩ kỹ, Triệu Vĩnh An đã
từ vườn rau bước đến.
Cho dù là Triệu Vĩnh An hay là Đường Thế Minh
đang cầm lưỡi liềm theo sau, trên người đều dính chút
bùn đất.
Hai người đã nhổ cỏ, bới đất từ sáng sớm, ông ấy
muốn trồng một chút cà chua để sau này có thể làm
món trộn ăn.
Triệu Vĩnh An vừa cầm lấy chiếc khăn mặt để lau
tay mà Đường Thế Minh đưa cho, vừa cười nói với
Hoắc Khải: “Đến rồi à”.
“Chào buổi sáng”. Hoắc Khải chào hỏi rất chân
thành.
Hoắc Giai Minh và Vương Hạn Dật cũng vội lên
tiếng chào, Triệu Vĩnh An liếc nhìn bọn họ, đáp đại
một tiếng.
Lúc này ông gác cổng giơ trà gừng trong tay lên,
mặt rõ vẻ khoe khoang: “Cậu này mang cho tôi trà
gừng đấy, chút nữa tôi cho ông thử một cốc”.
“Lão già này, còn dám khoe khoang với tôi à?”,
Triệu Vĩnh An cười, vờ mắng một câu rồi lại nhìn Hoắc
Khải, nói: “Tốt lắm, biết tôn trọng người già, rất lễ
phép, có điều nếu cậu đã tặng quà cho ông già này,
thế tôi thì sao? Nói trước nhé, nếu mà làm tôi hài lòng,
buổi trưa ở lại ăn cơm, nếu mà làm tôi phật ý, trà cũng
không có mà uống đâu”.
Tuy rằng miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt Triệu
Vĩnh An thì lại tràn ngập sự tán thưởng.
Ông ấy rất rõ, mấy người đến nhà này chẳng có ai
coi ông gác cổng ra gì, tự bản thân người gác cổng
này xuất thân bình thường, cách nói chuyện với cách
làm việc đều không khác gì so với tầng lớp thấp.
Bao nhiêu năm nay rồi, lần đầu đến đã chuẩn bị
quà chẳng có mấy người.
Hồi trước ngôi sao hy vọng nhà họ Hoắc là một,
bây giờ lại có thêm một nữa.
Hoắc Khải đưa chỗ sách trong tay ra, nói: “Tôi
chọn rất lâu đấy ạ, cảm thấy sách này rất hợp với
ông”.
Triệu Vĩnh An nhận lấy rồi liếc qua, sau đó ngây ra
mất mấy giây rồi cười ha hả, nói: “Cậu nhóc này quả
nhiên rất thú vị, nào, đi uống trà đi!”
Hoắc Giai Minh và Vương Hạn Dật đều nhìn rất rõ,
đó chỉ là một cuốn sách dạy nấu ăn rất bình thường,
không có gì đặc biệt cả.
Nhưng một cuốn sách dạy nấu ăn lại có thể làm
Triệu Vĩnh An vui vẻ như vậy, thật sự làm hai người
chẳng hiểu mô tê gì.
Đường Thế Minh tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng
ánh mắt nhìn Hoắc Khải cũng đã thêm vài phần tán
thưởng.
Người trẻ tuổi này cũng khá là thông minh đấy.
Nhân vật giống như Triệu Vĩnh An đây, có sách gì
mà còn chưa từng xem qua?
Cho dù anh có tìm được bản đơn lẻ trên thế giới
đến thì cũng chưa chắc ông ấy đã thích.
Hoắc Khải chọn một lối đi khác, mua cho ông ấy
một cuốn sách dạy nấu ăn.
Trông thì có vẻ bình thường, nhưng thực tế đến
tuổi của Triệu Vĩnh An như thế này rồi, không vợ
không con, ông ấy còn có mong đợi gì lớn lao đối với
cuộc sống này nữa?
Trừ phi là ông ăn uống no say, đợi hai chân duỗi
thẳng, nằm xuống đắp miếng đất lên, bái bai thế giới
này.
Người không có suy nghĩ quá nhiều, nhu cầu cũng
đơn giản, thì thứ đồ giản đơn nhất mới là thứ mà ông
ấy cần.
Hoắc Khải cũng nhìn thấu lòng người, giải quyết
vấn đề từ tận gốc.
Sự thật đã chứng minh, cuốn sách dạy nấu ăn của
anh mua khá hợp với khẩu vị của ông ấy.
Lúc đi qua con đường lót mặt đá vỡ, Triệu Vĩnh An
không ngừng giới thiệu về các loại hoa mọc ven đó
cho Hoắc Khải nghe.
Có thể thấy được, ông ấy rất yêu thích hoa cỏ, nên
nói chuyện nghe vô cùng am hiểu.
Thỉnh thoảng Hoắc Khải cũng vâng dạ mấy tiếng
tỏ vẻ là mình vẫn đang nghe, nhưng lại không hề chủ
động đi tiếp chuyện với ông ấy mấy vấn đề nhỏ nhặt
này.
Người già thích lải nhải, đây là do tuổi tác gây nên,
có những lúc họ không cần người nói cùng, nhưng lại
cần có người ở bên cạnh lắng nghe.
Còn Hoắc Khải lại rất giỏi ở điểm này.
Mãi đến tận lúc bước vào phòng, Triệu Vĩnh An rất
hài lòng mà nói với Hoắc Khải: “Bao nhiêu lâu nay rồi,
vẫn là nói chuyện với cậu thoải mái nhất”.
Hoắc Khải cười, nhận lấy trà từ tay Đường Thế
Minh, nói: “Ông thấy thoải mái là được, ngồi xuống
nghỉ chút đi, tôi đi pha trà”.
“Được, cậu pha đi” Triệu Vĩnh An rất cao hứng
ngồi xuống trước bàn, quay đầu lại nhìn thấy Hoắc
Giai Minh và Vương Hạn Dật đang đứng đó, liền vẫy
tay gọi: “Hai người cũng lại đây đi, tý nữa cùng ngồi
uống trà cậu ta pha, ngon thì khen mấy câu, không
ngon thì hất vào mặt cậu ta, lãng phí lá trà tốt của tôi”.
Câu này chỉ đơn giản là một câu nói đùa, còn
người có thể làm Triệu Vĩnh An đùa như vậy thì đã
không còn nhiều nữa.
Nói nghiêm túc thì ông ấy và Hoắc Khải mới chỉ
gặp mặt lần thứ hai, nhưng quan hệ lại thân thiết như
đã quen biết từ lâu, làm Đường Thế Minh cũng cảm
thấy rất ngạc nhiên.
Mỗi một hành động của Hoắc Khải đều rất hợp
Người già thích lải nhải, đây là do tuổi tác gây nên,
có những lúc họ không cần người nói cùng, nhưng lại
cần có người ở bên cạnh lắng nghe.
Còn Hoắc Khải lại rất giỏi ở điểm