Vừa đúng lúc, Hoắc Khải bưng nồi cháo ra khỏi
phòng bếp, hỏi bừa: “Cái gì đáng ngạc nhiên?”
Sắc mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn. Vỗn dĩ cố ấy
rất cẩn trọng trước mặt Hoắc Khải, bây giờ càng cảm
thấy thẹn thùng hơn.
Ninh Thần hừ một tiếng: “Chuyện của phụ nữ với
nhau, sao phải nói cho anh biết!”
“Được thôi. Đường Đường, con muốn uống sữa
hay canh trứng gà?” Hoắc Khải quay đầu hỏi.
Đường Đường không trả lời ngay mà nhìn Nhạc
Văn Văn: “Cậu chọn cái nào?”
“Tớ muốn ăn cháo…“ Nhạc Văn Văn đáp.
Đường Đường quay đầu lại nói: “Bố, bọn con muốn
ăn cháo”.
Hoắc Khải bất lực, con gái dù ở độ tuổi nào, tư duy
trả lời câu hỏi luôn lệch hướng như vậy sao?
May là Ninh Thần và Cố Phi Dương vẫn đang ngồi
cạnh, hai người mẹ đi tới khuyên bảo vài câu, hai cô
bé đều đổi sang uống sữa, nếu không, chắc Hoắc
Khải phải nấu bữa sáng này hết cả nửa tiếng nữa.
Thần đang định đưa Đường Đường đến lớp học thêm.
Nhân cơ hội này, Cố Phi Dương cũng nói rằng họ
phải đi về, chỉ có điều Nhạc Văn Văn không chịu
buông tha Hoắc Khải, nói gì cũng không chịu đi.
Kể cả Cố Phi Dương tỏ vẻ tức giận, con bé cũng
vẫn không chịu.
Cuối cùng, Hoắc Khải đồng ý với cô bé rằng vài
ngày nữa sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn, khuyên nhủ
cả nửa ngày, có thêm Đường Đường đứng bên cạnh
làm chứng nữa, Nhạc Văn Văn mới miễn cưỡng đồng
ý.
Cho dù như vậy, lúc đi, tròng mắt cô bé vẫn đỏ
hoe, vẫy vẫy tay với Hoắc Khải: “Chú Lý, chú phải đến
sớm đó, mấy ngày tới cháu sẽ không ăn cơm, nếu chú
không tới làm cơm cho cháu ăn, cháu sẽ chết đói
đấy!”
Hoắc Khải cũng bị cô bé chọc cười, đây là lấy chết
đe dọa anh sao.
“Tạm biệt bố, đừng quên là trưa đến đón con với
mẹ để cùng đi xem nhà nha!” Đường Đường vẫy vẫy
bàn tay nhỏ tạm biệt Hoắc Khải.
“Bố biết rồi, không quên đâu”, Hoắc Khải đáp.
Nếu Đường Đường không nhắc, suýt chút nữa
Hoắc Khải cũng quên chuyện hôm nay cả gia đình
cùng nhau đi xem nhà.
Nghĩ một lúc, anh gọi điện cho Phương Xương
Thịnh, thông báo kế hoạch của mình ngày hôm nay.
Biết được chuyện Hoắc Khải vẫn quyết định mua
nhà ở khu vực tây bắc, Phương Xương Thịnh tỏ ra rất
vui mừng.
Bởi vì dù tiềm năng của mảnh đất ở phía tây bắc
đã được Sở quy hoạch xác định nhưng trong lòng
Phương Xương Thịnh, hành động của Hoắc Khải có
sức thuyết phục hơn bất kỳ nguồn tin tức nào.
Bây giờ, Hoắc Khải muốn mua nhà ở phía tây bắc,
chuyện này coi như đã chốt rồi.
“Bên đó có mấy căn nhà khá ổn, mấy ông bạn già
của tôi tìm ra. Hay là vậy đi, trưa nay tôi đi với cậu,
vừa hay gọi mấy người bọn họ ăn bữa cơm. Chuyện
giá cả cậu cứ nói lại với em dâu yên tâm đi, nếu không
ký được hợp đồng giảm hai mươi phần trăm, ông anh
này tự vặn đầu mình xuống cho em dâu làm bóng để
đá” Phương Xương Thịnh vỗ ngực bảo đảm.
“Môn thể thao kinh dị thế, chắc cô ấy không vui vẻ
tham gia đâu!” Hoắc Khải cười đáp.
Phương Xương Thịnh cười lớn. Một trong những
nguyên nhân khiến gã ta đánh giá cao Hoắc Khải là vì
mặc dù điều kiện gia đình anh không quá giàu có
nhưng lại không hề cầu cạnh những người lắm tiền
nhiều của như mấy người nghèo.
Đây là năng lực của cá nhân đem lại nền tảng và
sự tự tin cho một người.
Có những lúc con người kỳ lạ vậy đấy. Bạn càng tỏ
ra thấp kém, người ta lại càng không muốn để ý đến
bạn nhưng bạn dám ngồi ngang hàng với người ta,
người ta sẽ muốn đến gần bạn.
Bản thân Hoắc Khải là người đứng trên cao, đương
nhiên anh hiểu phải “đối phó” như thế nào với loại
người như Phương Xương Thịnh.
Sau khi bàn bạc qua loa chuyện gặp mặt lúc trưa,
Hoắc Khải lại gọi điện cho Cơ Hương Ngưng, nói với
cô ấy rằng hôm nay anh phải đi xem nhà nên không
đến công ty nữa.
Chuyện Hoắc Khải không coi quy định của công ty
ra gì cũng chẳng phải là việc mới mẻ.
Trước kia, khi anh chưa thể hiện ra năng lực vượt
trội trong công ty, anh đã dám nghỉ làm một, hai tháng
trời, bây giờ đã lên chức rồi, đương nhiên Hoắc Khải
càng chẳng sợ gì.
Đương nhiên vẫn có chút khác biệt. Ít nhất thì bây
giờ anh biết đường gọi điện để thể hiện sự tôn trọng.
Dù sao gần đây, công ty không có chuyện gì cần
đến anh. Cơ Hương Ngưng cũng biết, loại người như
Hoắc Khải không cần suốt ngày ở lại công ty giống
như những nhân viên bình thường khác.
Người tài cần dùng đúng lúc, khi cần, anh chịu
xuất hiện là được rồi.
Không nói gì nhiều, chỉ mỗi việc Hoắc Khải uốn ba
tấc lưỡi đã có thể lôi kéo được Cơ Xuyên Hải khiến Cơ
Hương Ngưng có được cơ hội tăng lên hai bậc. Công
lao to lớn này đã đủ cho anh ta muốn làm gì thì làm
rồi.
“Cần tôi giới thiệu cho anh người bên công ty nhà
đất không? Ờ? Phương Xương Thịnh? Anh còn quen
ông ta?”. nghe thấy Hoắc Khải nói rằng quen biết với
Phương Xương Thịnh, Cơ Hương Ngưng không nói gì
thêm, chỉ đáp: “Tấm séc lần trước, tôi đã nói phòng
tài chính đổi ra tiền để chuyển khoản vào thẻ của anh
rồi, lát nữa kiểm tra xem”.
Hoắc Khải hơi ngơ ngác một lát, mãi mới nhớ ra,
lúc trước khi giả vờ thu mua, để diễn cho thật hơn,
Hoắc Khải đã đến tiệm in làm giả tờ séc, bên trên ghi
một triệu.
Lúc đó chỉ để lừa đám người Cơ Xuyên Hải mà
thôi, không có ý gì khác. Ai ngờ rằng, Cơ Hương
Ngưng lại đổi tờ séc đó thành tiền thật.
“Không cần cảm ơn tôi. Đây là phần thường anh
đáng được nhận. Mặc dù tất cả mọi người đều biết tôi
cho anh một tấm séc tiền triệu nhưng nó đáng thuộc
về anh!” Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải cười nói: “Cô đang muốn dùng tiền để
trói buộc tôi sao?”
“Nếu như có thể dùng tiền giữ chân anh, tôi rất vui
khi làm thế” Cơ Hương Ngưng đáp.
Cả hai người đều không bàn quá