Phương Xương Thịnh gào toáng lên mới có nhân
viên bán hàng bước tới và hỏi: “Anh muốn mua căn hộ
kiểu gì?”
“Tôi không mua, hai người họ mua”, Phương
Xương Thịnh chỉ vào Hoắc Khải và Ninh Thần nói.
“Thấy ông gào to như thế còn tưởng ông định mua
chứ!”, cô gái bán hàng kia nói.
Tuy rằng biểu cảm của cô gái không có gì bất
thường, nhưng giọng điệu thoáng lộ vẻ châm chọc
khiến Phương Xương Thịnh tức xì khói.
Hoắc Khải cũng không muốn mình gọi gã ta tới
giúp đỡ rồi ôm một bụng tức về, anh chủ động tiếp lời
cô ta: “Tầng hai mươi hai hoặc hai mươi ba bên phía
Đông của tòa nhà số hai mươi ba có còn không?”
“Hết rồi!“ vừa nghe thấy vậy, hứng thú của cô gái
bán hàng đã bớt đi nhiều.
Hai tầng này được coi như vị trí bán chạy nhất của
khu nhà, bị mua hết sạch từ lâu rồi. Mà theo kinh
nghiệm của cô ta, một khi khách hàng ưng ý với tầng
nhà bị bán hết, 80% trở lên không tiếp tục lựa chọn
nữa.
Bởi vì nơi này là khu vực Tây Bắc thành phố, giá
nhà vốn đã rẻ, người tới mua cũng ít, các khu nhà
khác ở đẳng cấp tương tự rất nhiều, tha hồ mà chọn.
Nơi này không bán chạy như bên khu Đông Nam
hay khu Tây Nam, phải giành nhau sứt đầu mẻ trán
mới mua được vị trí tốt.
“Cùng tầng ấy bên phía Đông của dãy nhà số mười
bảy thì sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Để tôi xem lại!”
Nhân viên bán hàng lôi điện thoại ra, khi cô ta
đang tìm kiếm lịch sử bán hàng thì một nhân viên
khác ở bên cạnh đột nhiên nói: “Căn nhà ấy được một
khách hàng của tôi ưng ý, chuẩn bị tới đây đặt cọc
rồi”.
Nhân viên kia ồ lên một tiếng rồi nói với Hoắc Khải:
“Anh nghe thấy rồi đấy, căn ấy cũng hết rồi!”
Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui:
“Còn chưa đặt cọc, thế nào gọi là hết rồi? Tưởng
chúng tôi ngu hả?”
Thông thường, việc cạnh tranh nhà đất lấy việc
đặt cọc làm tiêu chuẩn, ai đặt cọc trước thì căn nhà
thuộc về người đó. Bây giờ nhân viên bán hàng này
lấy lý do căn nhà đã được khách hàng ưng ý để làm lý
do, một ông tổng giám đốc công ty bất động sản như
Phương Xương Thịnh đương nhiên không đồng ý với
cách nói này.
Một nhân viên nữ khác cũng ngước mắt khỏi chiếc
điện thoại, bïu môi đáp: “Nói năng khó nghe như thế
làm gì, đơn giản là có khách hàng ưng ý rồi, sắp đến
rồi. Vả lại, khách hàng của tôi chuẩn bị trả tiền toàn
bộ, nếu hai người cũng trả hết trong một lần thì tôi sẽ
nhắn người ta đừng đến nữa”.
Vốn dĩ Ninh Thần cũng không vui vẻ, mình mua
nhà thì họ được hưởng hoa hồng, sao thái độ của họ
lạnh nhạt như thế nhỉ.
Nhưng nghe thấy khách hàng của người ta chuẩn
bị trả tiền hết trong một lần, cô cũng không tiện lên
tiếng nữa.
Cho dù là nhà cửa ở khu Tây Bắc thì một căn cũng
phải hơn một triệu tệ. Trong nhà chỉ còn khoảng hai
trăm ngàn tệ tiền tiết kiệm, cùng lắm đủ để trả trước
khoản tối thiểu. Muốn trang hoàng cũng phải đợi sau
này gom đủ tiền rồi tính sau.
“Thôi vậy, chúng ta tới chỗ khác xem sao!”. Ninh
Thần thì thầm nói.
Hoắc Khải khẽ nhíu mày, anh nghiên cứu khu nhà
này rất nhiều, chắc chắn đoạn đường này là tốt nhất.
Nhà cửa không phải quần áo, mua về thấy không
hợp thì đổi trả hoặc bán lại với giá rẻ hơn.
Một thứ đáng giá cả triệu tệ, cho dù Hoắc Khải
không quá đặt nặng chuyện tiền nong, cũng hi vọng
có thể mua được nhà ở khu vực tốt.
Còn về việc trả hết một lần hay trả góp, có lẽ một
ngày trước anh còn cần suy nghĩ, nhưng bây giờ có
được một triệu tệ tiền thưởng từ Cơ Hương Ngưng,
hoàn toàn không cần nghĩ ngợi nhiều.
“Chúng tôi cũng có thể trả hết trong một lần, cô
có thể bảo khách hàng không cần đến nữa” Hoắc
Khải nói.
Anh vừa nói xong, hai cô nhân viên bán hàng sững
người, còn Ninh Thần kéo tay anh với vẻ hoảng loạn,
khẽ nói: “Anh làm gì thế, chúng ta đâu có nhiều tiền
như vậy mà trả hết một lần!”
Phần thưởng một triệu tệ mới được Cơ Hương
Ngưng gửi vào tài khoản ngày hôm nay, Hoắc Khải
không nói với Ninh Thần, chủ yếu vì muốn tặng cô
một bất ngờ.
Thế nên Ninh Thần không biết trong tay chồng
còn có một khoản tiền lớn, bây giờ cô hoảng loạn vô
cùng.
Tuy cô đã khống chế âm lượng giọng nói, nhưng
vẫn bị hai cô gái bán hàng nghe thấy.
Cô nhân viên nói rằng đã cho khách hàng đặt
trước bĩu môi, gương mặt lộ rõ vẻ cười nhạo: “Được
thôi, vậy hai người móc tiền thanh toán đi, trả tiền
xong, tôi lập tức gọi điện cho khách hàng ngay”.
“Được thôi!” Hoắc Khải gật đầu: “Làm thủ tục đi!”
“Anh điên rồi à!” Ninh Thần vội vàng kéo anh ra
một khoảng cách: “Chúng ta chỉ có hơn hai trăm ngàn
tệ, làm sao trả tiền được, làm như thế chẳng phải cố ý
biến mình thành trò hề sao!”
“Không sao đâu, yên tâm đi!“ Hoắc Khải trông rất
thả lỏng.
Ninh Thần không biết anh có ý định gì, lời nói dối
có thể vạch trần rất dễ dàng này, có thể kiếm được
thể diện ư?
Hiển nhiên không thể rồi.
Hai nhân viên nữ kia nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên
mặt Ninh Thần thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó bật ra
tiếng cười nhạo.
Một người trong đó nói: “Được rồi, vậy hai người
đợi ở đây một lát, tôi lấy hợp đồng mua nhà với máy
POS“.
So với thái độ nóng ruột như kiến bò trên chảo
nóng của Ninh Thần, Hoắc Khải tỏ ra bình thản hơn
nhiều, còn Phương Xương Thịnh thì không hài lòng
lắm: “Với cái thái độ của hai người này, hà tất phải
mua ở đây làm gì”.
“Khu vực này khá được”, Hoắc Khải giải thích đơn
giản.
Anh đã nói vậy rồi thì Phương Xương Thịnh còn nói
gì được nữa.
Không mất bao lâu sau, nhân viên bán hàng đã
mang hợp đồng mua nhà và máy POS tới. Hoắc Khải
đang định cầm bút lên điển vào các giấy tờ liên quan
thì cô nhân viên đã thu lại hợp đồng về phía sau, sau
đó đưa máy POS tới: “Quẹt thẻ trước.”
Hoắc Khải nhíu mày nhìn cô ta: “Hợp đồng đã ký
đâu…”
“Tôi biết chưa ký hợp đồng, nhưng ai biết được hai
người có tiền để thanh toán hết