Lần này, vốn dĩ việc Cơ Xuyên Hải tiến cử Cơ Hương
Ngưng đã khiến cho rất nhiều người của dòng chính
không hài lòng. Cơ Bộc Tồn thay mặt cho họ, mắng hành
vi này của Cơ Xuyên Hải chính là vong ơn phụ nghĩa.
Bây giờ, hội đồng quản trị quyết định để Cơ Hương
Ngưng lấy con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập
đoàn Lưu Thị để đổi lại sự hỗ trợ về tiền bạc và phát triển
kinh doanh. Đương nhiên, Cơ Ôn Thư muốn tìm cơ hội để
giễu cợt Cơ Xuyên Hải.
Trước đây, anh ta còn không nhớ trong dòng họ còn
có người phụ nữ xếp hạng bốn như Cơ Hương Ngưng.
Cơ Xuyên Hải rất ghét Cơ Bộc Tồn, đương nhiên cũng
không thích người con trai này của lão ta, ông ta ngước
mắt nhìn Cơ Ôn Thư rồi nói: “Cậu ở đâu ra mà nói nhiều
thế, rảnh rỗi thì giúp nhân viên vệ sinh dọn dẹp, coi như
đóng góp chút công sức cho công ty”.
“Chú Ba đúng là hay nói đùa. Cháu cũng không phải là
người đẹp như em họ, chỉ biết chạy tới chạy lui đi kinh
doanh bên ngoài mới có thể đóng góp cho dòng họ. Tầm
nhìn của chú ba xa thật, sớm tìm được một hòn ngọc quý
như thế, đến lúc gả cho cậu ấm nhà họ Lưu xong thì chỉ
cần ngồi đợi hưởng phúc nhỉ!”
Lời nói của Cơ Ôn Thư càng khiến Cơ Xuyên Hải khó
chịu.
Chỉ là hàng con cháu mà dám nói chuyện với ông ta
như vậy. Thật láo xược!
Xem ra, vì việc này đã khiến ông ta thật sự đã trở
thành ánh mặt trời ban chiều sắp tắt trong mắt của người
nhà họ Cơ. Nếu đổi lại là lúc khác, coi như Cơ Ôn Thư
muốn giúp bố của anh ta trút giận thì cũng không dám nói
những lời như thế.
Cơ Xuyên Hải tức giận đập mạnh xuống bàn. Ông ta
đứng lên, đang định quát mắng Cơ Ôn Thư thì Hoắc Khải
mở miệng nói: “Cứ bình tĩnh, những gì người anh em này
nói cũng không sai, việc gì ông phải tức giận”.
Cơ Ôn Thư liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Anh là ai?“
Hoắc Khải trả lời: “Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Cơ,
tên là Lý…”
“Được rồi, tôi không có hứng tôi biết tên anh, chỉ là
một trợ lý ở công ty con mà có tư cách nói chuyện ở đây
sao?” Cơ Ôn Thư lại nhìn Cơ Xuyên Hải, cười chế giếu,
nói: “Chú ba, chú có uy thật đấy, đến cả một trợ lý của em
họ cũng có thể chặn lời chú rồi”.
Cơ Xuyên Hải nghe thấy thế thì càng tức giận. Đương
nhiên, ông ta hiểu ý của Hoắc Khải.
Trò hay còn ở phía sau, không cần phải phân tranh
cao thấp với thằng nhãi này mà ôm cục tức trong lòng.
Nhưng thái độ của Cơ Ôn Thư, thật sự làm cho người
khác không chấp nhật được. Dù sao, ông ta vẫn đang là
tổng giám đốc tài chính, cũng không phải thật sự bị cách
chức ngay, cậu có tư cách gì mà ầm ï trước mặt tôi?
Cơ Ôn Thư lại không hề có ý muốn xoa dịu bầu không
khí. Anh ta nheo mắt, cười nhìn về phía Cơ Hương Ngưng,
nói: “Em họ Hương Ngưng à, được gả cho cậu ấm nhà họ
Lưu chính là chuyện khiến các cô gái khác đều phải
ngưỡng mộ đấy. Trước đây có người còn sợ cô không
đồng ý, nhưng tôi nghĩ, chắc là cô không như những gì họ
nói đâu nhỉ?”
Nhìn người anh họ không lớn hơn cô mấy tuổi nhưng
lại tỏ vẻ bề trên, vẻ mặt của Cơ Hương Ngưng lại rất bình
tĩnh, xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng, nói: “Sao lại thế
được, dòng họ đã cần tôi vậy thì tôi cũng rất vui được khi
được cống hiến”.
Cơ Ôn Thư hơi sững lại, theo suy nghĩ của anh ta,
bỗng nhiên bị ép gả chồng sẽ khiến Cơ Hương Ngưng
cảm thấy khó chịu mới đúng.
Cho dù, cô đến đây đập bàn đập ghế thì cũng có thể
hiểu được.
Vậy mà, tuy rằng Cơ Hương Ngưng không nở một nụ
cười nào nhưng cũng không tỏ ra tức giận, lại còn nói gì
mà bằng lòng cống hiến vì dòng họ.
Điều này không có trong kịch bản gốc!
Giả bộ sao?
Cơ Ôn Thư thầm chế nhạo. Việc này đã được định sẵn
rồi, cố tỏ ra bình tĩnh thì có tác dụng sao?
Nghĩ đến đó, anh ta bỗng bật cười, vỗ tay nói: “Tỉnh
thần công hiến của em họ Hương Ngưng chính là tấm
gương cho thế hệ chúng tôi. Nhưng không biết lời nói này
có phải lời thật lòng, có khi nào đến lúc gả cho cậu Lưu lại
khóc ầm lên không đấy? Thật ra, nếu cô không đồng ý thì
anh họ như tôi đây cũng có thể hiểu. Dù sao cũng chưa
từng gặp mặt, ai mà lại bằng lòng gả cho người đàn ông
mà mình không hề quen biết. Hơn nữa, chú ba muốn tiến
cử cô thăng cấp, tiền đồ mở rộng. Vào lúc này mà lấy
chồng thì không phải lãng phí hết tâm sức sao? Các chú,
các bác trong hội đồng quản trị cũng nghĩ như vậy nên dù
sao cũng sẽ cho cô thêm vài ngày. Cũng không có tác
dụng gì lớn, nhưng ít nhất có thể khiến cô có thêm mấy ngày vui vẻ”.
Trong lời nói của Cơ Ôn Thư mang đầy ý chế giễu, cho
dù là thằng ngốc thì cũng nghe hiểu được, anh ta không
phải là thật lòng nghĩ cho người khác.
Mỗi câu nói đều khắc sâu vào vết thương của Cơ
Hương Ngưng, cố ý nói hết những chuyện này.
Thế nhưng, Cơ Hương Ngưng vẫn không để lộ ra vẻ
mặt tức giận như anh ta tưởng tượng hay mong đợi, mà
trái lại, cô buông dao dĩa trong tay xuống, lấy khăn ăn lau
khoé miệng rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười với Cơ Ôn Thư:
“Cảm ơn sự quan tâm của anh họ. Đương nhiên, việc
được gả cho anh ấy là một tin tốt. Tôi vất vả chạy tới chạy
lui không phải là để vượt xa những người khác sao. Nếu
được gả cho một người đàn ông có thể hỗ trợ cho tôi thì
tại sao lại không vui chứ. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn
mấy bác mấy chú kia, giúp tôi tiết kiệm bao nhiêu sức lực.
Hôm nay vừa trở về nên không đến chào hỏi được. Sau
khi thu xếp xong, tôi phải đến tận cửa cảm ơn họ”.
Dáng vẻ thoải mái của Cơ Hương Ngưng khiến Cơ Ôn
Thư hừ một tiếng. Anh ta không đủ nhẫn nại để diễn cùng
Cơ Hương