Trong văn phòng, Cơ Bộc Tồn đang rất kinh ngạc ngồi
nghe con trai kể lại chuyện vừa xảy ra ở nhà ăn.
“Ý con là, con bé đó không những không tức giận, mà
ngược lại còn có vẻ rất vui?” Cơ Bộc Tồn nghe xong rất
ngạc nhiên, nói: “Chắc là giả vờ đúng không?”
“Con cũng nghĩ là giả vờ, bình thường con gái gặp
phải mấy chuyện này đều sẽ tức giận, hơn nữa hồi trước
cái tên Cơ Xương Minh kia có từng nói rằng cô ta là một
người phụ nữ hiếu thắng, không thể nào chấp nhận
chuyện ép hôn. Cho nên con thấy chắc là cô ta đang
muốn lấy lùi làm tiến, hoặc là gây phiền phức cho chúng
ta, hoặc là muốn kiếm được lợi ích nào đó” Cơ Ôn Thư
phân tích.
“Một đứa xếp hạng 4 nhánh phụ thì có thể gây ra
phiền phức gì, còn về việc kiếm lợi… Cơ Bộc Tồn cười
lạnh, nói: “Gả cô ta đi chính là vì bớt một người chia bánh
kem, hơn nữa đối với cô ta mà nói thì gả cho công tử nhà
họ Lưu chính là chuyện tốt không gì bằng, còn muốn kiếm
lợi lộc gì nữa? Còn về phía Cơ Xuyên Hải, con cũng đừng
chọc giận ông ta, dù sao lão già đó vẫn còn là giám đốc
tài chính, con giun xéo lắm cũng quẳn, không cần phải ép
ông ta quá, tránh việc trước khi chết còn kéo chúng ta
chịu tội cùng “.
“Cơ Hương Ngưng bị gả đi, đồng nghĩa với việc ông ta
hai đầu đều dở, dòng chính không cần mà cũng chẳng
còn giá trị lợi dụng đối với nhánh phụ, chẳng có gì phải sợ
cả” Cơ Ôn Thư bĩu môi nói.
“Nói tóm lại, đối phó với Cơ Xuyên Hải không phải là
chuyện riêng của chúng ta mà là của cả dòng chính, việc
gì chúng ta phải ra đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió”, Cơ
Bộc Tồn vỗ vai anh ta, nói: “Con vẫn còn trẻ, tránh kiêu
ngạo và nóng vội, đừng vội tận hưởng mùi vị chiến thắng
như thế”.
Cơ Ôn Thư đương nhiên chẳng thèm để Cơ Xuyên Hải
vào mắt nhưng lại răm rắp nghe lời bố mình.
“Con biết rồi ạ”, Cơ Ôn Thư lên tiếng đáp.
Ăn cơm xong, Cơ Xuyên Hải vốn định đưa Cơ Hương
Ngưng đi dạo một vòng.
Tuy rằng cô ấy là người nhà họ Cơ, nhưng lại chỉ là
nhánh phụ, bình thường trừ lúc báo cáo hàng năm ra, cơ
bản không có cơ hội đến đây.
Nếu sau này đã là người cùng hội cùng thuyền rồi, Cơ
Xuyên Hải đương nhiên mong cô ấy làm quen thêm vài
người, tìm hiểu thêm về các vấn đề trong gia tộc, dù gì
Sau này mục tiêu cũng là xếp hạng hai.
Nhưng ông ta vừa bước ra khỏi cửa nhà ăn đã bị người
khác ngăn lại.
Người cản đường là thư ký của giám đốc nhân sự Cơ
Vĩnh Tân, người đàn ông mà dù đeo cặp kính lên cũng
không che được vẻ hà khắc này nói: “Hội đồng quản trị
mở cuộc họp đặc biệt, mời ông và tổng giám đốc Cơ
Hương Ngưng đến tham gia”.
“Bây giờ mới có mấy giờ, cơm còn chưa kịp tiêu đã
họp, có việc gì mà gấp thế?”, Cơ Xuyên Hải bất mãn hỏi.
Người thư ký kia liếc nhìn Cơ Hương Ngưng một cái rồi
trả lời thẳng: “Phần lớn là việc có liên quan đến tổng giám đốc Cơ”.
Cơ Xuyên Hải nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó sắc mặt
trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Có cần gấp thế không!”
“Đây là mệnh lệnh của hội đồng quản trị, tôi chỉ phụ trách truyền đạt lại thôi”, vị thư ký kia nói.
Cơ Xuyên Hải còn định nói gì đó nhưng lại bị Hoắc
Khải ở đằng sau kéo lại, sau khi ông ta quay đầu nhìn thấy
ánh mắt của anh thì trầm tư một chút rồi nói với người thư
ký: “Được rồi, tôi biết rồi, đợi một lát tôi sẽ qua ngay”.
Ánh mắt người thư ký kia có chút kinh ngạc, sau khi
nhìn Hoắc Khải một cái thì cũng không nói thêm gì nữa
mà chỉ quay người rời đi.
“Cái đám người này thật sự không ra làm sao cả, cho
dù có muốn hút máu người ta thì cũng không cần rõ ràng
như thế chứ!” Cơ Xuyên Hải nói.
Hoắc Khải cười rồi nói: “Sớm hay muộn thì cũng phải
đến, hơn nữa bọn họ chủ động mời, dù sao cũng có lợi
cho chúng ta. Tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Cơ bận rộn cả
một năm, thành tích của công ty chi nhánh cũng rất tốt,
chắc rằng cũng rất muốn lúc báo cáo có thể tranh thủ
kiếm chút lợi về cho công ty đúng không?”
Cơ Hương Ngưng là một người phụ nữ thông minh,
đương nhiên nghe hiểu được ý của anh, rồi cô cũng nở nụ
cười mà nói: “Đó là điều tất nhiên”.
Cơ Xuyên Hải cũng không ngốc, biết được rằng hai
người muốn thừa cơ kiếm hời bèn lắc đầu nói: “Mấy người
đừng lạc quan quá, đám già đó tôi còn lạ gì, họ muốn kéo
dài thời gian thì có thể kéo đến lúc đầu tóc cậu bạc phơ
luôn”.
Hoắc Khải cười, nói: “Bọn họ có thể cao su, nhưng vấn
đề nằm ở chỗ chúng ta có giám đốc tài chính quyền thế
nhất nhà họ Cơ mà, chỉ cần ông gật đầu một cái, chuyện
sau này làm thế nào, thậm chí là tiền trảm hậu tấu thì họ
cũng làm gì được, lẽ nào sẽ chọn lật mặt với ông vào lúc
này sao?”
Cơ Xuyên Hải ngây ra mất mấy giây, cười ha hả rồi vỗ
mạnh vào vai Hoắc Khải mấy cái mà nói: “Tên nhóc cậu
quả nhiên lắm ý kiến hay, đúng thế, dù thế nào thì tôi
cũng là lãnh đạo cấp cao, chuyện của công ty chi nhánh ít
nhiều gì tôi cũng phê duyệt được vài phần”.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng họp.
Lúc đến phòng họp, ngoài cửa còn có rất nhiều người
cũng vừa đến.
Hai bố con Cơ Bộc Tồn và Cơ Ôn Thư chính là một
trong số đó.
Hai bố con họ thấy nhóm ba người Cơ Xuyên Hải vừa
đi vừa nói cười thì lấy làm lạ.
Cuộc họp đặc biệt của hội đồng quản trị này đột xuất
mở ra đặc biệt nhằm vào Cơ Hương Ngưng, đúng ra thì
mấy người này phải mặt mũi khó chịu, tức giận, thậm chí
còn phải văng tục mới đúng chứ, tại sao lại cười rực rỡ
như vậy?
“Kìa, Bộc Tử, nào Hương