Thân là ngôi sao hi vọng nổi tiếng nhất của nhà họ
Hoắc, lại đi làm trợ lý cho tổng giám đốc của một văn
phòng chỉ nhánh chỉ có tổng tài sản hơn một trăm
triệu nhân dân tệ, chuyện này mà để cho người khác
biết được, sợ rằng ngay cả cằm cũng rơi xuống đất.
Cơ Hương Ngưng không nhịn được phải liếc anh
một cái, khen anh một tiếng, anh lại tự cho là thật.
“Nhưng nói như vậy, chú ba của cô có thể tùy ý
thừa cơ hội cấp cho cô hai mươi triệu, cũng có thể
thấy nhà họ Cơ quả thật đã đi đến bước đường nguy
cấp rồi. Giám đốc tài chính không cần thông qua ban
giám đốc mà đã trực tiếp xác nhận số tiền lớn như
vậy, không phải là có hơi đáng sợ hay sao? Điều này
cho thấy sức mạnh của ông ta đã lớn đến mức gần
như có thể một tay che trời”, Hoắc Khải nói.
“Điều này vốn cũng là điều bình thường trong nhà
họ Cơ. Mọi người đều muốn tận dụng cơ hội để kiếm
chác tiền bạc. Vì vậy, họ cũng sẽ không tự nhiên đi
hạn chế quyền hạn của người khác. Bởi vì hạn chế
người khác, cũng như tự gông cùm chính mình lại”, Cơ
Hương Ngưng thở dài.
Làm sao cô ấy có thể không biết tình hình hiện tại
của nhà họ Cơ, nhưng dù có biết thì cô ấy cũng không
thể làm gì hơn.
Ngay cả chuyện của văn phòng chỉ nhánh còn
chưa giải quyết được, cô ấy đâu còn dư thừa tỉnh lực
cùng vốn liếng để quản tiếp những chuyện khác.
“Trước kia không thể, không có nghĩa là sau này
cũng không thể”, Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng quay đầu nhìn anh: “Ý của anh
là gì?”
Hoắc Khải nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng, đồng
thời còn mang theo một chút mê hoặc khó tả: “Chẳng
lẽ cô không muốn trở thành người như Cơ Trấn Hùng,
khôi phục lại uy danh của nhà họ Cơ, thay đổi tất cả
những chuyện không hợp lý hợp tình này sao?”
Cơ Hương Ngưng mở to mắt nhìn anh, trong lòng
vô cùng chấn động.
“Anh… đang đùa phải không?”
Từ trước đến nay, Cơ Hương Ngưng chưa bao giờ
nghĩ rằng bản thân có thể trở thành chủ tịch.
Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ
từ trước đến nay chỉ có người trong dòng chính đảm
nhiệm, người trong nhánh phụ nhiều nhất cũng chỉ
làm đến vị trí giám đốc, sau đó nắm giữ 30% số ghế
của hội đồng quản trị.
Chủ tịch, hai chữ này rất dễ viết, nhưng chúng
dường như không tồn tại trong từ điển cuộc sống của
cô ây.
Bây giờ Hoắc Khải lại đang hỏi cô ấy có muốn trở
thành một người như Cơ Trấn Hùng hay không, trong
lòng Cơ Hương Ngưng như đang nổi lên sóng gió kinh
hoàng.
“Nếu như bản thân cô không có lý tưởng và hoài
bão như vậy, thì dĩ nhiên lời vừa rồi của tôi chẳng qua
chỉ là nói đùa. Nhưng nếu như cô có lý tưởng và hoài
bão đó, chuyện tương lai rốt cuộc cũng chỉ là tương
lai, sờ không được, nhìn không thấu, nhưng cũng tồn
tại vô số khả năng”, Hoắc Khải mỉm cười nói.
Cơ Hương Ngưng lẳng lặng nhìn anh, người đàn
ông trước mắt là người mà cô ấy quen biết đã lâu.
Thậm chí, cô ấy còn biết anh trước cả Ninh Thần.
Nhưng chưa bao giờ cô ấy cảm thấy anh xa lạ hơn
lúc này.
Làm sao anh có thể nói đến một sự kiện kinh thiên
động địa một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ như thể chỉ
cần cô ấy đồng ý thì anh có thể làm điều đó lúc nào
cũng được.
Nếu như là mấy tháng trước nghe được những lời
này, Cơ Hương Ngưng chắc chắn sẽ không thèm để ý.
Mơ mộng hão huyền, bốn chữ đó là đủ để diễn tả
tất cả.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đột nhiên phát hiện, bản
thân mình đã không còn quá kinh ngạc khi nghe loại
chuyện bất khả thi này nữa.
Mặc dù tim của cô ấy cũng có đập nhanh hơn và
cả người cũng đang nóng lên, nhưng thứ mà cô ấy
cảm nhận được nhiều nhất lúc này lại chính là sự
hưng phấn.
Có thể làm được không?
Cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết rằng khi chuyện
này được người đàn ông trước mặt nói ra, trong lòng
của cô ấy đã rất dao động.
Sau khoảng nửa phút, Cơ Hương Ngưng đột nhiên
nói: “Tham vọng của anh nằm ngoài sức tưởng tượng
của tôi. Anh nảy ra ý tưởng này khi anh vẫn còn là một
tài xế sao? Tôi bây giờ đột nhiên có chút hoài nghị,
anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy chỉ vì một ngày, chính là
ngày anh có thể lật đổ thế lực điều hành nhà họ Cơ
hiện tại, đẩy con rối của anh lên nắm quyền, sau đó
chiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của nhà họ Cơ?”
Một người có xuất thân chỉ là tài xế bình thường
có thể sẽ không làm được điều này, nhưng còn Hoắc
Khải, Cơ Hương Ngưng không thể chắc chắn.
Bầu không khí nóng như lửa lúc nãy đã nhanh
chóng biến mất, thay vào đó là một bầu không khí vô
cùng lạnh lẽo.
Tham vọng của người đàn ông này đã khiến cho cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi.
Rốt cuộc thì mục đích của anh là gì?
“Đừng căng thẳng như vậy” Hoắc Khải lắc đầu
nói: “Nhà họ Cơ vẫn luôn là nhà họ Cơ, cho dù cô có
trở thành chủ tịch thì cô vẫn là người nhà họ Cơ. Con
rối mà cô nói sẽ không bao giờ xuất hiện. Tôi chỉ
mong cuộc sống của cô có thể thú vị hơn một chút.
Sẽ thật nhàm chán nếu như cô chỉ có toàn quyền
kiểm soát một chỉ nhánh công ty, bởi vì mục tiêu này
sẽ không mất nhiều thời gian để chúng ta đạt được.
Hơn nữa cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, vẫn còn đến
mười mấy năm để tranh đấu trong tương lai. Cô hi
vọng cuộc đời của mình sau mười mấy năm nữa vẫn
chỉ đang đứng ở vị trí này thôi sao?”
“Đương nhiên không phải…”, Cơ Hương Ngưng
dừng lại sau khi nói được mấy chữ. Cô ấy không muốn
dừng lại. Nhưng ý tưởng trước đây của cô ấy chỉ là
muốn văn phòng chỉ nhánh có thể phát triển tốt hơn.
Theo một ý nghĩa nào đó, cho dù văn phòng chỉ
nhánh có phát triển tốt đến đâu thì vẫn luôn chỉ là văn
phòng chỉ nhánh, và cô ấy sẽ luôn chỉ là tổng giám
đốc của một văn phòng chỉ nhánh.
Cơ Hương Ngưng ngồi im lặng hồi lâu, nét mặt
trông vô cùng phức tạp.
Những lời nói của Hoắc Khải khiến cho cô ấy thấy
được những thiếu sót của bản thân, liệu những tiến
bộ trong thời gian qua có khiến cho cô ấy cảm thấy tự
mãn, liệu cô ấy có đánh mất trái tim nhiệt huyết dám
nghĩ dám làm của mình trong tương lai hay không.
Nhưng, vị trí chủ tịch thì…
Thật là một vị trí xa xôi, dường như không thể tiếp
cận.
Cô ấy bây giờ chỉ đang nằm ở hàng thừa kế thứ tư,
là một đứa trẻ thuộc nhánh phụ, cố ấy thật sự có thể
ngồi vào vị trí đó sao?
Từ từ ngẩng đầu lên, Cơ Hương Ngưng nhìn về
phía Hoắc Khải và nói: “Nếu anh muốn trả đũa tôi, đây
không phải là cách tốt nhất, bởi vì tôi thật sự không
hiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy”.
“Tại sao tôi phải trả đũa cô? Cô đã giúp đỡ tôi rất
nhiều, rồi còn thăng chức và tăng lương. Chẳng lẽ cô
không hiểu đạo lý mang ơn phải trả sao?”
“Bởi vì…”
Cơ