Cơ Hương Ngưng quắc mắt nhìn Hoắc Khải, dường như đang trách anh khoe chuyện này với người ngoài.
Nhưng đứng trước mặt Hạ Hoằng Viễn, cô cũng
không tiện nói câu gì khó nghe, chỉ điểm tĩnh đáp:
“Thương trường như chiến trường, không có chuyện ai
chơi ai một vố, chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc mà
thôi”.
Hạ Hoằng Viễn nhìn cô rồi hỏi: “Thắng làm vua thua
làm giặc, nói ra thì dễ chứ làm được mới khó. Nếu tổng
giám đốc Cơ thua rồi, không biết có cam tâm tình nguyện
làm giặc không?”
Ý đồ của ông ấy khi nói câu này là để thăm dò, nhưng
Cơ Hương Ngưng nghe được lại tưởng rằng ông đang
giúp dòng chính chê cười mình.
Cơ Hương Ngưng vốn đã không vui vẻ gì với Hạ
Hoằng Viễn, thái độ càng không khách sáo. Cô cười gẳn:
“Nếu thua, tất nhiên phải nghĩ cách Đông Sơn tái khởi,
giống như năm đó Hạng Vũ dù tự vẫn cũng không chịu
qua sông. Dù chết, vẫn là cứ Tây Sở Bá Vương!”
Cách trang điểm và khí chất của Cơ Hương Ngưng
vốn đã giống một người phụ nữ mạnh mẽ và sắc sảo, bây
giờ cô ấy nói như vậy, quả thực cực kỳ anh khí.
Sau đó, cô ấy lạnh lùng nói thêm vài câu qua loa có lệ
rồi gọi Hoắc Khải đi vào phòng ăn.
Có về Hạ Hoằng Viễn, bị cô bỏ mặc qua một bên.
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
Thấy Cơ Hương Ngưng bỏ đi trước, Hoắc Khải lập tức
thì thầm với Hạ Hoằng Viễn: “Ông đừng để ý nha, bây giờ
nhà họ Cơ là vậy đó, dòng chính không để tâm tới khách
hàng của nhánh phụ, nhánh phụ không quan tâm tới
khách hàng của dòng chính, phân hóa cực kỳ gay gắt”.
Hạ Hoằng Viễn khẽ gật đầu, trong ánh mắt như có
chút suy tư.
Qua vài câu đối đáp ban nãy, ông ấy cũng nhìn ra sự
mạnh mẽ và bền bỉ của Cơ Hương Ngưng. Đây là một
người không biết chịu thua. Không biết có phải con cháu
nhánh phụ khác cũng có tính cách bền bỉ can trường như
cô ấy hay không.
Nếu vậy thì, tương lai của dòng chính nhà họ Cơ…
Không phải Hạ Hoằng Viễn dễ bị lừa, mà trong mấy lần
gặp mặt Cơ Xương Minh, ông con dòng chính này luôn tỏ
ra hèn mọn và lấy lòng ông.
Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc như nhà họ Cơ, vậy là
khép nép khúm núm quá mức với một thương nhân chỉ có
tài sản vài tỷ nhân dân tệ như ông.
So với hắn ta, vẻ lạnh nhạt, thậm chí xa cách của Cơ
Hương Ngưng càng khiến Hạ Hoằng Viễn nghiêng về
phương án mà Hoắc Khải vừa mới nói.
Hạ Hoằng Viễn vốn đã bán tín bán nghỉ, bây giờ đã tin
tưởng đến tám phần. Ông ấy bắt đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc
có nên thân cận cùng dòng chính, xa cách với nhánh phụ
16:08 .i 4GB )
< Chương 23: Ám hiệu
như trước nữa không.
Hoắc Khải nhìn thấy cảnh ấy, cố tình tỏ ra kinh ngạc:
“Chắc ông không phải ông vua hoa quả đấy chứ?”
Hạ Hoằng Viễn nhìn về phía anh, cất tiếng hỏi: “Sao
hả, bây giờ cậu mới biết à?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Chưa từng gặp ông bao giờ,
nhưng từng nghe tên kha khá lần. Phó tổng giám đốc lúc
nào cũng tuyên chiến trước mặt cô Cơ Hương Ngưng, nói
rằng hắn ta đã trở thành bạn chí cốt của hội phó Hiệp hội
Thương mại, sau lần này tiến vào hiệp hội, người đại diện
chắc chắn là hắn ta, đến lúc đó sẽ đuổi cô Cơ xuống đài.
Chẳng trách thái độ của cô Cơ với ông như thế, ông sắp
thành đồng bọ giúp phó tổng Cơ bãi miễn cô ấy rồi, cô ấy
còn khách sáo với ông mới là lạ ấy”.
Hạ Hoằng Viễn nhíu mày hỏi: “Phó tổng giám đốc Cơ
mà cậu nói là Cơ Xương Minh à? Cậu ta chỉ là đại diện
công ty ở hiệp hội thôi mà, chỉ dựa vào chuyện ấy mà bãi
miễn được cả tổng giám đốc?”
“Thì là vậy đó, bây giờ nhà họ Cơ rối ren lắm, căn bản
không làm theo lẽ thường đâu. Nếu không, làm sao tôi
dám nói mấy năm nữa dòng chính nhà họ Cơ sẽ rớt đài.
Có câu “người mang danh chính nghĩa sẽ được ủng hộ và
giúp đỡ, đi ngược lại sẽ phải đơn độc một mình”, họ lợi
dụng quyền lực hiện tại, bất chấp quy tắc cơ bản của kinh
doanh để chèn ép nhánh phụ, tự khắc sẽ không có kết
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
cục tốt đẹp. Đã vậy còn vừa chèn ép vừa đắc ý sai khiến
nhánh phụ mở rộng việc kinh doanh cho họ. Ông nghĩ mà
xem, nếu nhánh phụ chịu oan nhiều quá, chẳng lẽ họ
không lén lút “cắt đuôi” vài vị khách, đợi cơ hội lật đổ
dòng chính?”
Hạ Hoằng Viễn nghe xong mà tim đập dồn dập, nếu
những lời anh lái xe này nói là thật, vậy thì nhà họ Cơ sắp
xảy ra chuyện lớn rồi.
“Thôi không tán gẫu nữa, cô Cơ không vui đâu, nói
thêm vài câu, chưa biết chừng cô ấy cho tôi nghỉ việc
luôn” Hoắc Khải nói rồi định bỏ đi luôn.
“Không sao đâu, tôi đang định tìm cơ hội nói chuyện
với tổng giám đốc Cơ nhiều hơn. Như thế này đi, tôi có
việc phải gọi một cuộc điện thoại trước, cậu với tổng giám
đốc Cơ vào phòng trước, lát nữa tôi sẽ đi tìm hai người”,
Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải tỏ vẻ khó xử: “Như thế e là không được!”
“Sao vậy?”
“Tôi chỉ là một tài xế thôi!“ Hoắc Khải cười khổ: “Đã
thế còn là lái xe của tổng giám đốc, nếu tôi vào phòng ăn,
phó tổng lại chẳng nổi cơn tam bành đuổi tôi ra”.
“Cậu cứ bảo là tôi cho cậu vào!” Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải chỉ đợi mỗi câu này nên gật đầu: “Vậy được
rồi, tôi cùng tổng giám đốc đi tìm phòng trước nhé, lát
nữa qắp”.
16:08 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
Sau đó, Hoắc Khải rảo bước tới bên cạnh Cơ Hương
Ngưng, cùng cô đi tới phòng ăn.
Cơ Hương Ngưng thực sự không hề vui vẻ: “Người ta
là Hạ Hoằng Viễn, hội phó của Hiệp hội Thương mại tỉnh.
Cơ Xương Minh được làm đại diện công ty hoàn toàn dựa
vào ông ta, người như thế, anh nói chuyện với người ta vui
vẻ thế làm gì”.
“Ngôn ngữ cũng là một trong số những công cụ giết
người, đôi lúc còn quan trọng hơn cả nắm đấm đấy nhé”,
Hoắc Khải mỉm cười đáp.
“Vũ khí?’, Cơ Hương Ngưng khẽ sững người, sau đó
lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ anh muốn thuyết phục Hạ
Hoằng Viễn gì đó? Chuyện này