“Em tin tưởng anh ấy quá nhỉ!”, Ninh Thần nói. “Làm gì còn cách nào khác, sự thật luôn mạnh hơn
mọi lời hùng biện. Em cũng muốn đấm anh ấy vài cái lắm,
tiếc rằng xem ra bây giờ không còn cơ hội nữa rồi”, Ninh
Ngọc Lâm tỏ ra tiếc rẻ.
“Chỉ được cái lẻo mép! Em đừng làm bậy đấy nhé. Bây
giờ Đường Đường đang quấn lấy bố nó lắm, nếu biết được
em đánh anh ấy, coi chừng mấy tháng trời nó không thèm
nhìn mặt em nữa đâu!”, Ninh Thần nghiêm nghị dặn dò
em trai.
“Ôi chao, em chỉ đùa thôi mà, chị còn tưởng thật nữa
hả”, Ninh Ngọc Lâm nở nụ cười nịnh nọt: “Bây giờ em mở
cửa hàng toàn phải dựa vào anh rể, lấy lòng anh ấy còn
không kịp, làm sao dám đánh. Nếu muốn đánh thật thì em
đã ra tay từ mấy năm trước kìa. À phải rồi, chuyện chị
muốn về nhà, em nói trước với bố mẹ rồi”.
Động tác rót trà của Ninh Thần khẽ khựng lại, nhưng
nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường: “Bố mẹ
nói thế nào?”
“Còn nói thế nào được nữa, vẫn như mọi lần thôi. Tóm
lại khi nào chị bảo Lý Phong nhớ chuẩn bị tâm lý sẵn khi
về nhà”, Ninh Ngọc Lâm đáp.
Ninh Thần không nói năng gì. Cô đã thương lượng
chuyện này với Hoắc Khải từ lâu rồi, cũng đã chuẩn bị tâm
lý đầy đủ.
09:19 si 4GÍ
‹ Chương 35: Ván cờ khó thắng
Chuyện tốt hay chuyện xấu, hai người đều phải cùng
nhau đối diện.
Ở một bên khác, hôm nay được coi như ngày đầu
nhậm chức của Hoắc Khải.
Theo quy định của công ty thì trợ lý của tổng giám
đốc đủ tư cách sở hữu một phòng làm việc riêng biệt.
Nhưng sau khi Hoắc Khải tới phòng nhân sự báo cáo,
phòng nhân sự chỉ phái một nhân viên thông thường dẫn
anh tới phòng họp.
Ở một góc phòng họp đã bày sẵn bàn ghế và máy tính
cùng vài chiếc kẹp đựng tài liệu.
“Bây giờ văn phòng làm mới vẫn đang được lắp đặt,
đành làm khổ trợ lý Lý ngồi tạm ở đây trước đã. Đợi văn
phòng bên đó xong xuôi, tôi sẽ giúp anh chuyển đồ đạc
sang bên đó”, nhân viên kia tươi cười nói với anh. Lời nói
nghe có vẻ khách sáo lắm, khiến người ta không thể nào
vặn vẹo bắt bẻ được.
Nhưng Hoắc Khải biết thừa, anh đã bị người ta nhắm
tới rồi.
Trong công ty to như thế này, làm gì đến độ không
kiếm nổi một cái văn phòng?
Tốt xấu gì cũng là trợ lý của tổng giám đốc, tính theo
cấp bậc thì không kém bất kỳ trưởng phòng nào, nhưng
phải làm việc ở phòng họp chung, đây chẳng phải chuyện
cười cho thiên hạ ư!
09:19 .i 4GÍN ›
‹ Chương 35: Ván cờ khó thắng
Nếu công ty con của nhà họ Cơ bần cùng đến mức độ
này chắc đã giải tán từ lâu rồi.
Hoắc Khải thừa biết chuyện này nhất định có liên quan
tới Cơ Xương Minh, nhưng anh cũng chẳng nói gì nhiều,
thản nhiên chấp nhận tình cảnh hiện tại.
“À phải rồi, chỗ này là báo cáo tổng kết các khoản
phải thu trong năm ngoái mà phòng tài vụ đã báo lên. Phó
tổng giám đốc Cơ nói rằng anh ấy không được khỏe, đợt
này có lẽ không thể đi làm bình thường được, cho nên
nhờ người chuyển tới đây”, nhân viên kia nói thêm.
“Biết rồi!”, Hoắc Khải đáp một tiếng rồi ngồi xuống,
bắt đầu lật xem tài liệu trên bàn.
Thấy anh nghiêm túc đến vậy, nhân viên kia cũng
không nhiều lời thêm, chỉ vô thức bĩu môi rồi đi ra khỏi
phòng họp.
Trong mắt rất nhiều nhân viên ở công ty này, Hoắc
Khải không đủ tư cách làm trợ lý tổng giám đốc, thậm chí
ngày xưa anh làm một lái xe cũng không xứng với chức vụ
của mình!
Nhờ công tuyên truyền “tẩy não” của Cơ Xương Minh,
rất nhiều người biết Hoắc Khải là chồng của bạn cùng lớp
với Cơ Hương Ngưng, lần thăng chức của anh vốn dĩ là
dùng việc công để tư lợi riêng.
Nếu anh không phải là chồng của bạn cùng lớp với Cơ
Hương Ngưng, làm gì có tư cách thăng chức! Dựa vào
09:19 .i 4GÍN )›
X Chương 35: Ván cờ khó thắng
đâu mà đòi thăng chức!
Trên thế giới này có quá nhiều người nói như rồng leo,
làm như mèo mửa, những kẻ thích dùng đố ky và mỉa mai
người khác làm bàn đạp nâng giá bản thân cũng rất
nhiều.
Họ không thể nào hiểu nổi nguyên nhân Hoắc Khải
được thăng chức, bèn quy kết mọi thứ vào việc Cơ
Hương Ngưng kéo bè kéo cánh, tư lợi cho riêng mình. Có
không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí chửi
rủa mắng mỏ sau lưng Hoắc Khải.
Một thằng lái xe không có tí ti trình độ với kinh nghiệm
nào cũng được thăng chức làm trợ lý tổng giám đốc,
công ty như thế này đúng là quá đủ rồi!
Hoắc Khải dùng đầu ngón chân cũng biết được những
lời đàm tiếu sau lưng mình, nhưng anh đâu để nó trong
lòng.
Người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, không phải việc
mà anh quản lý được, cũng không cần thiết phải để tâm.
Bây giờ anh đang xem xét cẩn thận văn kiện trên bàn
làm việc, mới xem được một lát đã phải nhíu mày.
Theo các khoản trên văn kiện thì số khoản cần phải
thu của năm ngoái có ít nhất 60% chưa được thu hồi.
Đối với bất cứ công ty nào thì khoản tiền cần thu hồi
lên tới 60% cũng là một con số cực kỳ lớn.
09:19 si 4G)
‹ Chương 35: Ván cờ khó thắng
Hoắc Khải không dám chậm trễ, lập tức cầm văn kiện
tới văn phòng của Cơ Hương Ngưng.
Sau khi gõ cửa, anh tiến vào, Cơ Hương Ngưng ngẩng
đầu lên thấy người tiến vào là anh bèn cúi đầu xuống tiếp
tục gõ chữ trên máy tính, đồng thời vẫn lên tiếng hỏi:
“Bên phòng nhân sự đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Sắp xếp xong cả rồi!“, Hoắc Khải vừa nói vừa đưa tập
văn kiện cho cô: “Đây là báo cáo tổng kết các khoản cần
thu của năm ngoái mà phòng tài vụ chuyển giao, tôi vừa
xem thấy có khoảng 60% các khoản cần thu chưa được
thu hồi”.
“Đây là công việc do Cơ Xương Minh phụ trách,
phòng tài vụ đưa cho anh làm gì?”, Cơ Hương Ngưng
ngẩng đầu lên hỏi với vẻ khó hiểu.
Hoắc Khải thoáng sững người: “Phòng nhân sự báo
rằng sức khỏe Cơ Xương Minh không ổn, có lẽ đợt này
không thể đi làm bình thường được, cô không biết gì
sao?”
Cơ Hương Ngưng nghe vậy mà sắc mặt lập tức trở
nên khó coi. Cơ Xương Minh vốn không hề nói gì với cô,
làm sao cô biết được?
Nhưng Cơ Xương Minh muốn làm trò gì, cô vẫn biết
rất rõ.
Tất cả mọi việc liên quan tới tiền nong trong công ty
đều do Cơ Xương Minh quản lý, nhất là việc thu hồi nợ
09:19 .i 4GÍN )›
‹ Chương 35: Ván cờ khó thắng
đọng hàng năm. Cơ Hương Ngưng làm tổng giám đốc
nhưng chưa từng thấy một hào một xu nào. Chỉ khi cần ký
tên vào báo cáo tổng kết tài vụ của cuối năm, cô mới có
cơ hội cầm bút.
Báo cáo tổng kết tài vụ mỗi năm của công ty đều có
khoảng 60% các khoản nợ chưa