Cơ Hương Ngưng không dám khẳng định, cô nhìn
thẳng vào đôi mắt của Hoắc Khải, nhìn thấy sự tự tin và vẻ kiên định toát ra từ đôi mắt anh.
Qua một lúc lâu, Cơ Hương Ngưng hỏi: “Anh muốn giải
quyết như thế nào?“
“Bây giờ đã có phương hướng chung rồi, nhưng vẫn
cần điều tra tư liệu thêm mới được. Như thế này nhé, tôi
cầm sổ sách chứng từ về nghiên cứu cẩn thận lại rồi sẽ
báo với cô kế hoạch hoàn chỉnh sau” Hoắc Khải đáp.
Bản thân Cơ Hương Ngưng không có cách nào giải
quyết được, thôi thì còn nước còn tát, cô gật đầu nói:
“Được, nếu cần tôi làm gì thì anh cứ nói thẳng, tôi đợi tin
từ anh”.
Hoắc Khải ừm một tiếng, cầm văn kiện rời khỏi phòng
làm việc.
Ngoài cửa có một nhân viên nam đang đứng chờ sẵn,
thấy Hoắc Khải bước ra, người này cười khà khà: “Trợ lý
Lý, anh vất vả rồi!”
Hoắc Khải nhớ rằng người này đến từ bộ phận kinh
doanh nên chỉ buột miệng chào một tiếng rồi bỏ đi.
Người kia nhìn theo bóng dáng của Hoắc Khải rồi nhổ
nước bọt xuống đất, lầm bầm mắng: “Hạng vô dụng bám
váy đàn bài”
Sau đó, người này lấy điện thoại ra, bước tới gần cầu
thang thoát hiểm gọi điện thoại. Khi cuộc gọi được kết
09:20 si 4G)
< Chương 36: Một trò cười
nối, anh ta thì thầm báo cáo: “Phó tổng giám đốc Cơ, hình
như tổng giám đốc khó ở lắm đấy, tôi nghe thấy tiếng cô
ta quát tháo trong phòng làm việc. À phải rồi, thằng vô
dụng họ Lý kia đã đưa văn kiện cho cô ta xem”.
Người ở đầu dây bên kia đương nhiên là Cơ Xương
Minh, lúc này phó tổng giám đốc Cơ đang ở trong khách
sạn hưởng thụ dịch vụ mát-xa của cô thư ký xinh đẹp,
nghe được thuộc hạ báo cáo lại, hắn ta cười ha hả: “Cứ
để cho ả mắng! Ả càng mắng thì tao càng vuil Con đĩ thối
tha, dám đối đầu với ông mày hả! Tao muốn xem xem nếu
không thu được khoản tiền to như thế, đến lúc đó con ả
còn bản lĩnh gì đấu với tao!“
Sau khi cúp điện thoại, Cơ Xương Minh dạt dào đắc ý
ôm gọn cô thư ký vào lòng, hôn hít như vớ bở rồi nói: “Em
nhìn thấy chưa, chỉ có đi theo thằng này mới thấy đường
mà sống. Dám đối đầu với ông, kết cục đếch ra gì đâu!”
Cô thư ký kia nở nụ cười nịnh nọt, cung kính rồi tâng
bốc đủ kiểu, khiến Cơ Xương Minh sướng đến mức lâng
lâng.
Đại diện công ty tại Hiệp hội Thương mại bị Cơ Hương
Ngưng cướp mất, chuyện này khiến hắn ta biến thành trò
cười trong đám con cháu dòng chính.
Bao nhiêu năm nay, hắn ta là con cháu dòng chính duy
nhất bị nhánh phụ cướp danh xưng đại diện công ty, có
thể nói rằng, đây là một sự sỉ nhục!
09:20 .i 4GÍN ›
< Chương 36: Một trò cười
Đến cả một con ả nhánh phụ còn đấu không lại, Cơ
Xương Minh nhà mày giỏi quá cơ.
Người lớn trách mắng, anh em cùng thế hệ chê cười
khiến Cơ Xương Minh không thể nào nhẫn nhịn nổi. Cho
nên hắn ta dứt khoát chơi ngay chiêu “rút củi dưới đáy
nồi” giải quyết tận gốc, không cho Cơ Hương Ngưng bất
kỳ cơ hội phản công nào nữa.
Hắn ta tin rằng chẳng cần bao lâu nữa, Cơ Hương
Ngưng sẽ bị bãi miễn vì nguyên nhân để khoản nợ cần thu
hồi kia biến thành nợ xấu, bản thân hắn ta cũng có thể
rửa sạch mối nhục này.
Nếu không, trong cuộc họp gia tộc sẽ diễn ra trong
hai tháng nữa, hắn ta sẽ thực sự biến thành trò cười.
Suốt cả một ngày, Hoắc Khải chỉ ngồi trong phòng họp
tra tư liệu.
Mỗi một cái tên xuất hiện trong danh sách cần thu tiền
đều được anh điều tra tận gốc tận ngọn.
Đương nhiên, có một bộ phận chẳng cần tra làm gì,
toàn là đối thủ hoặc bạn bè mà lúc trước Hoắc Khải từng
gặp khi làm kinh doanh ở nhà họ Hoắc nên anh cũng khá
hiểu họ.
Tư liệu được tra xét càng lúc càng nhiều lên, một kế
hoạch hoàn chỉnh phá tung cục diện này cũng dần dần
hình thành rõ nét trong đầu anh.
09:20 . 4G )›
< Chương 36: Một trò cười
Mà trong một ngày, công ty họp hành hai lần, một lần
họp của phòng kinh doanh, một lần họp của phòng nhân
sự.
Tất cả mọi người tiến vào phòng họp nhìn thấy Hoắc
Khải đang rúc mình trong góc điều tra tư liệu đều không
nén được tiếng cười nhạo.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy một trợ lý tổng giám đốc
phải chịu thiệt thòi ấm ức đến vậy đó.
Chẳng có ai bày tỏ thái độ tôn trọng với Hoắc Khải.
Trong mắt họ, đến cả Cơ Hương Ngưng cũng khó giữ cái
ghế dưới mông mình, huống hồ là một gã trợ lý tổng giám
đốc “đi cửa sau” để được cất nhắc vì tư lợi như anh?
Chỉ có lèo tèo vài người cất tiếng chào hỏi Hoắc Khải,
còn bị đồng nghiệp chê cười một phen.
Một thằng nhãi chẳng có tí trình độ nào chỉ đến để
làm kẻ chết thay, mày còn đếm xỉa tới nó làm gì?
Chào hỏi với người như thế chẳng bằng nói chuyện
phiếm với ông cụ bán rau bên lề đường thêm vài câu.
Phó phòng kinh doanh thậm chí còn vỗ vỗ bàn trong
lúc họp, hô lên rất to: “Lúc nói chuyện mọi người be bé
cái mồm thôi nhé, trợ lý tổng giám đốc của chúng ta đang
bận công việc kia kìa, đừng làm phiền anh ấy!”
Câu này lại dấy lên một tràng cười nữa. Ai cũng nghe
ra được câu nói này của phó phòng châm chọc đến mức
nào.
09:21 . 4GÍN )›
< Chương 36: Một trò cười
Bất kể người khác nói gì, Hoắc Khải không hề phản
ứng, thậm chí anh chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Anh không thừa thời gian cũng chẳng lấy đâu ra hứng
thú mà giao thiệp với những kẻ tầm nhìn không cao quá
ngọn cỏ. Nếu có thời gian như thế, chỉ bằng hãy làm việc
nhiều hơn.
Hoắc Khải có một thói quen rất tốt, nói đúng hơn là
quy tắc của bản thân anh, đó là tuyệt đối không vác công
việc về nhà.
Nếu cần làm việc, vậy thì tăng ca ngay tại công ty, nếu
đã chọn về nhà, vậy thì đừng nghĩ tới công việc nữa.
Tách bạch công việc và cuộc sống chính là nguyên tắc
cá nhân của Hoắc Khải.
Đương nhiên, dạng công việc kiếm thêm thu nhập như
quản lý cửa hàng