Thấy Ninh Quốc Năng đã đồng ý, Đặng Tuấn Mai
cũng suy nghĩ một chút, lại bị Ninh Thần khuyên nhủ,
nên bà cũng không phản đối nữa.
Dù sao thì những loại trái cây cao cấp đó cũng
không bán được, mà cứ để ở đó cũng chẳng để làm
gì.
Mặc dù hoạt động đã được quyết định, nhưng
đương nhiên không phải cứ nói xong thì liền có thể
làm ngay được.
Ít nhất cũng phải chuẩn bị những chậu trái cây tự
phục vụ, vì vậy đối với việc bày trí cửa hàng còn cần
phải có những điều chỉnh nhất định.
Hoắc Khải đã giúp bọn họ điều chỉnh cách bày trí
để mặt tiền của cửa hàng trở nên ngăn nắp và mới
mẻ, có thể thu hút người khác hơn.
Người mua trái cây đều có mối quan tâm không
nhỏ đến vấn đề vệ sinh, nếu như cửa hàng trông
không ngăn nắp sạch sẽ, chắc chắn họ sẽ không đến
mua hàng.
Khả năng bố trí mọi thứ của Hoắc Khải thì không
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
cần phải bàn, tất cả đều trở nên gọn gàng ngăn nắp,
dù là Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần, khi nhìn thấy cửa
hàng dường như đã hoàn toàn thay đổi, họ đều gật
đầu tỏ ý tán thành.
Phần còn lại thì phải chờ Đặng Tuấn Mai về rồi mới
nói tiếp.
Mải lo bận rộn làm việc, buổi trưa đã đến từ lúc
nào.
Đặng Tuấn Mai đi ra ngoài, không lâu sau thì bà
quay lại cửa hàng, dẫn theo một cặp vợ chồng cũng
trạc tuổi với bà.
“Ninh Thần, chào chú Hồ đi con”, Đặng Tuấn Mai
nhắc nhở.
Ninh Thần chủ động bước tới chào hỏi Hồ Kiến
Tân.
Hồ Kiến Tân là một người đàn ông trông có vẻ rất
thông minh, ông ta vui vẻ nói: “Con bé Ninh Thần này
mấy năm rồi không về thăm nhà đây? Nay về thì tốt
rồi, bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc về cháu, cháu
không thể gả cho người ấy thì không bao giờ về nhà,
có đúng không?”
Vừa nói, ông ta lại vừa nhìn về phía của Hoắc Khải,
rồi quay đầu lại hỏi Ninh Quốc Năng: “Ổ, đây là con rể
của anh sao? Tên là gì vậy?”
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
“Lý Phong”, Ninh Quốc Năng trả lời ông ta với một
giọng điệu có phần miễn cưỡng, rõ ràng là ông đặc
biệt không thích thừa nhận tư cách con rể của Lý
Phong trước mặt người khác.
“Ừm, cũng tốt”, Hồ Kiến Tân cười nói, cũng không
biết là được cái gì, tốt cái gì nữa.
Đặng Tuấn Mai đứng một bên nói: “Thời gian cũng
không còn sớm, hay là đi đến quán ăn trước đi. Lão
Hồ, con trai anh khi nào thì tới?”
“Chút nữa thì nó tan làm rồi”, Hồ Kiến Tân nói.
Đặng Tuấn Mai cũng không nói nhiều, lên lầu lấy ví
tiền, sau đó cùng Ninh Quốc Năng đóng cửa hàng.
Cả nhóm đi trên hai chiếc taxi đến địa điểm ăn
trưa.
Nơi họ đến là một nhà hàng không quá cao cấp,
nhưng được coi là một thương hiệu lâu đời ở địa
phương.
Sau khi xuống xe, Hồ Kiến Tân vỗ vỗ eo nói với
Ninh Quốc Năng: “Lớn tuổi rồi, eo cũng không hoạt
động tốt được, đi xe điện rất là mệt. Tử Hàng vẫn bảo
tôi đi thi bằng lái xe, nói cái gì mà hai năm nữa sẽ mua
cho tôi một chiếc ô tô để lái. Anh nói xem tôi đã lớn
đến cái tuổi này rồi còn đi học thi lấy bằng lái xe thì
không phải là lãng phí thời gian sao? Muốn đi đâu chơi
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
thì cứ bắt xe taxi mà đi, còn đỡ phải suy nghĩ tìm chỗ
đậu xe”.
Ninh Quốc Năng biết thừa ông ta đang nhân cơ
hội để thể hiện khả năng của con trai mình. So với hai
người con của ông, Ninh Ngọc Lâm đã đi làm được
mấy năm nhưng vẫn chưa tạo dựng được thành tựu
gì.
Còn Ninh Thần, từ sau khi kết hôn với Lý Phong,
gia đình gần như không thể ngẩng cao đầu với mọi
người vì cô.
Không có so sánh thì không có đau thương. Điều
này khiến cho Ninh Quốc Năng không nhịn được mà
phải quay sang trừng mắt một cái với Hoắc Khải.
Đặng Tuấn Mai sợ ông sẽ làm chuyện mất mặt,
liền nói nhanh phụ họa với Hồ Kiến Tân: “Tử Hàng quả
thật không tệ, có bản lĩnh lại còn hiếu thuận, lão Hồ,
nửa đời sau của ông chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc mà
thôi”.
“Không không, anh chị cũng như vậy, Ngọc Lâm
nhà anh chị cũng ngày ngày bận bịu công việc mà”.
“Nó sao?” Ninh Quốc Năng khịt mũi nói: “Cả ngày
bận rộn, cũng không biết có được cái trò trống gì
không”.
Ninh Thần vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa len
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
lén liếc mắt nhìn Hoắc Khải. Thấy hắn sắc mặt của
anh không thay đổi, cô cũng không lên tiếng.
Bọn họ chọn một gian trong nhà hàng để ngồi,
Ninh Quốc Năng lấy thực đơn từ người phục vụ và nói
với Hồ Kiến Tân: “Anh chọn món đi”.
“Mọi người gọi món đi, tôi thì ăn cái gì cũng được.
Tử Hàng mỗi khi rảnh rỗi thường thích lướt mạng mua
một số loại hải sản hay đồ ăn vặt nhập khẩu. Anh
cũng biết đấy, giới trẻ hiện nay thích mua mấy thứ độc
lạ và đắt đỏ. Có điều, tôi mỗi ngày chỉ muốn ăn rau
xào, củ cải muối,… thanh đạm một chút”. Hồ Kiến Tân
nói.
“Vậy trước tiên chúng ta cứ gọi mấy món đơn
giản, nấm xào rau xanh, củ sen xào thì sao?”. Ninh
Quốc Năng hỏi.
“Được, ăn cái gì cũng được. Chúng ta cũng đâu
phải là người ngoài, nhường qua nhường lại làm gì
chứ”, Hồ Kiến Tân xua tay, tỏ ý bảo ông Ninh Quốc
Năng muốn chọn thế nào thì ông ta cũng đồng ý.
Vợ của ông ta, bà Lý Mỹ Lan đang ngồi bên cạnh
của Ninh Thần, hỏi cô: “Con gái của cháu đang học
mẫu giáo hay học tiểu học rồi?”
“Bé nó học lớp hai rồi ạ”, Ninh Thần đáp.
“Nhanh như vậy rồi sao, bình thường thì ai đưa
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
đón cô bé?”, Lý Mỹ Lan lại hỏi.
“Thường thì cháu sẽ đón bé nhiều hơn, Lý Phong
còn bận rộn nhiều công việc”
Lý Mỹ Lan liếc nhìn Lý Phong, mặc dù bà ta không
có biểu hiện gì khác lạ, nhưng cái nhìn thoáng qua
này cũng cho thấy rõ ràng rằng bà ta không tin vào
câu trả lời của Ninh Thần.
Ai mà chẳng biết Lý Phong này là một tên mọt
sách, không bao giờ ra khỏi nhà để tiếp xúc với người
ngoài, đi xe điện còn té lên té xuống, cũng chính là
một tên ngu ngốc.
Một người đàn ông như vậy thì làm gì có công việc
để mà bận rộn, sao có thể làm nên trò trống gì được?
Tuy nhiên bà ta và Đặng Tuấn Mai có mối quan hệ
rất tốt, nên bà ta sẽ không tự nhiên nói ra mấy cái
nhận xét phiền phức này. Bà ta chỉ nói: “Có việc để
bận rộn cũng tốt. Mấy đứa sắp dỡ nhà và chuyển đi
nơi khác rồi, khi ấy cứ để Tử Hàng giúp mấy đứa chọn
một căn nhà tốt hơn căn nhà hiện tại. Có điều là có
thể sẽ phải bù thêm nhiều tiền để mua nhà mới,
khoảng hai ba trăm ngàn, trong nhà có đủ tiền
không?”
Nghe bà ta hỏi câu