Ở chỗ rẽ cầu thang lên tầng hai của Lục gia, có một cửa kính hình hoa theo trường phái Gothic, rất giống cửa kính gạch men trong “Kim Lăng Thập Tam Thoa” (1), Lương Mỹ Nhân đứng trước cửa sổ, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên từng hoa văn, ánh mặt trời chạng vạng tối xuyên qua lớp thủy tinh chiếu lên gương mặt cô, vô cùng xinh đẹp.
(1) Kim Lăng Thập Tam Thoa: bộ phim chính kịch nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.
Lương Mỹ Nhân cầm điện thoại, cười khẽ: “Cậu tin thật à?”
Tô Tiêu Mạt cười lạnh: “Khinh tớ ngốc à? Ai mà biết cô ta đang muốn làm gì.”
Lương Mỹ Nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Diêu Tinh Thần không phải người xấu, tớ nghĩ, cô ta nói cho cậu mấy chuyện này, có lẽ là hiểu lầm cái gì, biết đâu tất cả đều là sự thật, cô ta muốn tác hợp cho cậu và Lục Lập Phong.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Tớ không tin cô ta tốt bụng như thế, nhưng mặc kệ Lục Lập Phong có thích tớ hay không… ít nhất, tớ còn biết rõ giữa hai người họ không có tình cảm.”
Lương Mỹ Nhân tỉnh táo nhắc nhở cô: “Cứ coi như giữa hai người họ không có tình cảm đi, tớ cũng không hy vọng cậu trở về thuở đầu, Tiểu Mạt, “Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.” (2) Tớ mong cậu hiểu rõ ý nghĩa câu nói này, nếu cậu vẫn giẫm lên vết xe đổ sẽ rất nguy hiểm.”
(2) Trích từ bài thơ “Tương tư thập giới thi” của vị Đại Lai Đạt Ma đời thứ 6 Thương Ương Gia Thố (Tsangyang Gyatso). Cuộc đời của vị Đạt Ma này rất thú vị, các bạn có thể tham khảo thêm ở đây và đây.
Nguyên văn bài thơ:
“Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.
Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.
Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.
Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu. Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết”
Tô Tiểu Mạt rơi vào trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Tớ không cam lòng, một phụ nữ ngu ngốc trần tục như thế, dựa vào đâu mà sinh con cho Lục Lập Phong? Đến tớ còn chưa được nhận một ánh mắt tiếc thương nào của anh ấy? Tô Tiểu Mạt này có gì không tốt? Dựa vào cái gì?”
Lương Mỹ Nhân nghe cô nói thế, hít sâu, nói một cách thành khẩn: “Tiểu Mạt, tớ sẽ không nói nhiều, cậu cứ nghĩ về kết cục của tớ.”
Tô Tiểu Mạt chấn động, không lên tiếng.
Lương Mỹ Nhân nói: “Tiểu Mạt, cậu có biết cuộc đời này tớ hối hận nhất là gì không?”
Tô Tiểu Mạt ngắt lời: “Mỹ Nhân, cậu đừng nói nữa.”
“Điều tớ hối hận nhất chính là khi nói với Trì Mục, mỗi lần nằm mơ đều cười tự giễu mình nói dối.”
Lương Mỹ Nhân nhẹ nhàng nói tiếp: “Tiểu Mạt, cứ nhìn về phía trước! Cuộc đời rất ngắn, vì sao cứ phải để tâm đến người không yêu cậu, biến mình trở nên nhỏ nhen.”
Tô Tiểu Mạt nói rất chậm, that thần: “Nhưng tớ đã bỏ rất nhiều công sức, tập trung tinh thần, tớ đâu thể buông bỏ dễ dàng thế. Nếu bây giờ tớ bỏ cuộc, tất cả đều lãng phí.”
Lương Mỹ Nhân nghe cô nói vậy, thực sự không còn cách nào để khuyên giải, giống như nhìn thấy chính “bản thân” hồi đó, đã từng ngu ngốc, cũng đáng.
Trì Mục, anh xem, đời người rất ngắn, vì sao cứ phải trọn đời theo đuổi người không yêu mìinh?
Cô đã từng nói dối không biết ngượng như thế.
Lương Mỹ Nhân nhớ rất rõ, khi đó Trì Mục bị cô hành hạ đến mức ba ngày liền không ăn, râu ria đã mọc đầy chiếc cằm thon gầy, đôi mắt thâm thuý tràn đầy sự thất vọng, tựa vào hành lang, nhìn cô không chớp mắt.
Tiêu Dật trong phòng có lẽ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhịn không được xông ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô nghiến răng nghiến lợi:
“Loại điếm!”
Trì Mục vì câu sỉ nhục của anh mà nhíu mày, mệt mỏi nói: “Tiêu Dật, cậu ra ngoài đi.”
Tiêu Dật nheo mắt, ánh nhìn sắc lẹm: “Lương Mỹ Nhân, hai năm qua, Trì Mục đối với cô như thế nào?”
Lương Mỹ Nhân hồi đó rất hơn thua, nói nhẹ bẫng: “Tiêu Dật, hai năm qua anh đối xử như thế nào với Diêu Tinh Thần? Tại sao cô ấy chưa ở bên anh?”
Tiêu Dật bị lời nói của cô làm nghẹn họng, Mao Sơn đứng ở cửa gọi Tiêu Dật: “Lão tứ, cậu mong bình thường lại cho tôi! Hai người người ta chia tay thì ảnh hưởng gì đến cậu? Thôi đi!”
Tiêu Dật cắn răng, quay đầu vào phòng, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Trì Mục nhẹ nhàng hít sâu, đưa mắt nhìn cô, nhìn gương mặt quật cường mạnh mẽ, bỗng nhiên cười khẽ.
Anh hiểu được diễn xuất của cô, có sai vẫn là sai một cách oai phong lẫm liệt, không có mấy lời chia tay ướt át sến rện, không để lại cho anh một chút hy vọng, có lẽ cô cảm thấy tổn thương anh là đúng.
“Em đi đi.” Trì Mục bỗng nói.
Mắt Lương Mỹ Nhân ánh lên, hơi khó thở.
Một câu trách móc anh cũng không nói sao?
Thấy cô đờ đẫn, Trì Mục bỗng thu lại nụ cười, ánh mắt u ám nhìn cô, lạnh lùng vĩnh biệt.
“Cút.”
. . .
Lương Mỹ Nhân dựa vào tường, đến nay mỗi khi nhớ đến bóng hình anh, cô đều không thở nổi. Có thể nói, đây là câu nói có lẽ trọn đời cô không thể quên.
Bất tri bất giác, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt.
Lương Mỹ Nhân đưa tay lau nước mắt, hít một hơi, cất điện thoại chuẩn bị về phòng, bỗng nghe thấy tiếng cười từ tầng một.
Diêu Tinh Thần bị cả nhà vây quanh, cô vừa từ bệnh viện về, bố mẹ chồng hỏi han ân cần, ngay cả Lục Phong Hoả luôn lãnh đạm với mọi người, cũng một tiếng “chị dâu”, hai tiếng “chị dâu” bên cô làm nũng.
Lương Mỹ Nhân từ trước đã nhìn không lọt mắt loại phụ nữ như Diêu Tinh Thần.
Nhưng khi Tô Tiểu Mạt hoài nghi suy nghĩ của Diêu Tinh Thần, cô vẫn không kìm được nói đỡ. Bởi Lương Mỹ Nhân hiểu rõ, cô gái thô tục vụng về như thế, thực sự là một người tốt.
Còn có một lần, Lương Mỹ Nhân khoác tay Trì Mục đi vào nhà hàng Hàn Quốc, đúng lúc Diêu Tinh Thần đang ăn cơm ở đó, Diêu Tinh Thần thấy hai người bước vào, cầm ví đi ngay, chủ nhà hàng cho rằng cô quỵt tiền, đuổi theo chửi ầm lên, cuối cùng vẫn là Trì Mục thay cô trả tiền.
Hôm sau Diêu Tinh Thần tới quán trả lại tiền mới biết Trì Mục đã thanh toán thay cô. Cô tìm Lương Mỹ Nhân trả lại tiền.
Lương Mỹ Nhân nhớ rất rõ, khi đó Diêu Tinh Thần cũng rất kiêu chảnh, như kiểu vứt tiền vào tay Lương Mỹ Nhân, nói:
“Em biết chị rất có áp lực với tình địch như em, nhưng chị đừng hiểu lầm, em và Trì Mục chẳnh có gì, không như lời đồn. Hai người hạnh phúc nhé.”
Lương Mỹ Nhân không nghĩ cô sẽ nói mấy câu như thế, cười, trả lại tiền: “Coi như chị mời em ăn cơm.”
“Không quen không biết mà cho không, chắc chị đang lo lắng, muốn thử lòng em, chị nhầm người rồi.”
Diêu Tinh Thần nói xong bước về phía trước, so đo vóc dáng với Lương Mỹ Nhân, nhìn quần jean bảo thủ cô đang mặc, dõng dạc nói: “Em ăn mặc thế này, chắc chị thấy thua kém.”
Lương Mỹ Nhân bị sự tự luyến của cô chọc cười, nói: “Tự tin như thế, em giúp chị một chuyện được không?”
“Giúp?” Diêu Tinh Thần nhìn cô dò xét.
“Một tuần sau chị tham gia giải hùng biện của khoa, cần một đoàn biểu diễn văn nghệ, chị thì không biết gì về nghệ thuật, nghe nói em đa tài đa nghệ, giúp chị được không? Bữa cơm này coi như chị mời em.”
Diêu Tinh Thần ngạc nhiên: “Ai nói với chị em đa tài đa nghệ? Mù à?”
“Tiêu Dật đó,” Lương Mỹ Nhân cười xoà: “Tiêu Dật thấy em làm gì cũng hơn người.”
“Có cái rắm!”
Diêu Tinh Thần đảo mắt, suy nghĩ một hồi: “Để chị mở miệng nhờ một lần cũng không phải dễ, chuyện này em giúp chị, nhưng em không có gì với Trì Mục đâu.”
“Chị biết rồi,” Lương Mỹ Nhân mỉm cười đưa tay ra: “Chị thấy em rất thú vị, hay là chúng ta kết bạn?”
Diêu Tinh Thần lạnh lùng nói: “Em không cần thêm bạn, có Trình Trinh Trinh rồi.”
Lương Mỹ Nhân cũng không miễn cưỡng, thu tay về.
Không nghĩ rằng hôm sau, cô đưa Mộng Vũ đoàn nổi tiếng nhất học viện kịch tới phòng tập luyện.
“Đây đều là bạn học của em, chúng em sẽ sáng tạo ra vũ đạo. Nhưng đạo cụ là mô hình xương người, sẽ giúp chị được điểm sáng tạo. Nhưng đạo cụ chị phải làm, chị có ý kiến gì không?”
Lương Mỹ Nhân mừng rỡ: “Em thực sữ. . . đưa Mộng Vũ đoàn đến đây?”
Cô chỉ muốn kết bạn với Diêu Tinh Thần, không ngờ em ấy để tâm như vậy.
Từ biên đạo động tác đến tập luyện, Diêu Tinh Thần đều cẩn thận tỉ mỉ như đang làm cho mình, đôi khi Lương Mỹ Nhân nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, không khỏi hoài nghi mục đích cô muốn gì.
Vào hôm thi hùng biện, Diêu Tinh Thần mang đến tiết mục vô cùng đặc sắc. Trên sân khấu, ngọn đèn sáng rực, mỗi bước nhảy của cô đều rất đẹp, đặc biệt là bộ trang phục quyến rũ. Tiêu Dật ngồi dưới trợn trắng mắt.
Mao Sơn hưng phấn gọi tên Diêu Tinh Thần, Tiêu Dật vỗ vào đầu anh
“Im lặng chút! Vợ anh đây đang nhảy!”
Hôm đó khi nàng biểu diễn xong, tháo đồ trang sức, giống như học sinh trở về trường, Lương Mỹ Nhân gửi tin nhắn hẹn cô ra ăn cơm, cô trả lời một câu ngắn:
“Hai người nhất định phải hạnh phúc.”
Không có lí do lớn lao để từ chối, cũng không có lời giải thích hợp lí lẽ. Câu nói đơn giản của Diêu Tinh Thần làm cho Lương Mỹ Nhân nhận ra, hoá ra trên đời có một người con gái như Diêu Tinh Thần.
“Thực sự phóng khoáng, không biết tâm cơ là gì, có thể chỉ vì một câu nói của người mà toàn lực cố gắng.”
. . .
Hà Lâm đang nói chuyện phiếm với Diêu Tinh Thần, ngẩng đầu lên đã thấy Lương Mỹ Nhân đang đứng dựa vào lan can. Hà Lâm dịu dàng gọi cô: “Mỹ Nhân à, xong việc rồi sao? Xuống đây nói chuyện một chút nhé?”
Lương Mỹ Nhân nhếch miệng, từ chối: “Không được rồi, cháu hơi mệt, muốn đi nghỉ một lát ạ.”
Hà Lâm nói: “Mau đi nghỉ đi!”
Lương Mỹ Nhân vừa đi, Hà Lâm liền hỏi Lục Lập Phong đang đọc tạp chí trên ghế salon: “Anh con hôm nay lại chọc giận chị dâu à?”
Lục Lập Phong nói: “Sáng nay anh ấy đã bay rồi, chắc không đâu ạ.”
Lục Phong Hoả đưa điện thoại đến trước mặt Diêu Tinh Thần, hai người cười đùa xem hình động đứa bé.
Lục Phong Hoả nói: “Chị nhìn xem, 17 tuần 3 ngày, bảo bối đã bắt đầu có cổ.”
Diêu Tinh Thần thoả mãn gật đầu: “Nghe có vẻ thú vị.”
Hà Lâm nhìn Lục Phong Hoả nói: “Tiểu Hoả, con chỉ nói chuyện với chị hai thôi, đừng bất công như thế, cả ngày kè kè.”
Lục Phong Hoả lạnh lùng nhìn lướt qua tầng trên: “Con không thích, chị cả sống nội tâm, nói chuyện với chị ấy rất mệt.”
Hà Lâm trách cứ Lục Phong Hoả: “Đứa trẻ bốc đồng!”
Diêu Tinh Thần nói: “Mẹ, hai ngày nay chân và hông con rất đau, con muốn tìm thợ massage đến thư giãn một chút.”
“Đứa trẻ ngốc này,” Hà Lâm đáp “Phụ nữ có thai không được đấm bóp.”
“Sao lại thế ạ?” Diêu Tinh Thần hỏi.
Lục Lập Phong đang xem tạp chí bên cạnh, đến mắt cũng không đảo qua, lật một trang, nhàn nhã nói: “Trên cơ thể phụ nữ có thai có rất nhiều huyệt vị, nhất là lòng bàn chân, đấm bóp khiến máu lưu thông qua các huyệt, có thể gây co thắt tử cung dẫn tới sinh non.”
Diêu Tinh Thần kinh ngạc mở to mắt: “Tiểu đồ cổ, anh biết thật nhiều nha!”
Lục Lập Phong giơ bìa quyển tạp chí trong tay ra trước mặt cô, Diêu Tinh Thần tập trung nhìn, trên bìa viết “Mang thai”.
Thì ra mấy hôm nay anh làm bộ làm tịch xem tạp chí dành cho phụ nữ có thai!
Diêu Tinh Thần bật ngón cái khen ngợi: “Đúng là bể học không bờ bến.”
Hoá ra gả cho mọt sách cũng có cái tốt, bình thường hễ đọc sách là cô buồn ngủ, bắt cô học kiến thức mang thai ai mà chịu được.
Đang nói chuyện, Hà Lâm không biết lấy ở đâu ra một chai tinh dầu, nói với Lục Lập Phong: “Hôm nay mẹ đi mua sắm, mua cho Tinh Thần tinh dầu giúp thư giãn, hoàn toàn từ thiên nhiên, lát nữa con về phòng xoa bóp cho vợ thì dùng nhé.”
Lục Lập Phong nhận chai tinh dầu, lưỡng lự: “Nhưng… con không biết xoa bóp.”
Hà Lâm nghiêm túc nhìn anh: “Thế sao con không học? Xoa bóp chân tay có gì mà không biết?”
Lục Lập Phong nhíu mày nhìn về phía Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần cũng mất tự nhiên nhìn anh, nói với Hà Lâm: “Thật ra con… không có thói quen để người ta xoa bóp.. Mẹ, không cần phiền anh ấy…”
Lời chưa nói hết đã bị Lục Lập Phong chặn họng.
“Đi nào, chúng ta về phòng.” anh đứng lên kéo tay cô.
“Làm gì?” Diêu Tinh Thần cảnh giác nhìn anh.
Lục Lập Phong lắc lắc chai tinh dầu trong tay: “Xoa bóp cho em.”
“Đúng đúng đúng, mau lên, làm chồng tốt chính là ở chỗ này, Lập Phong à, nhớ chú ý lực, không được quá sức.”
Lục Lập Phong kéo tay Diêu Tinh Thần vào lồng ngực mình, ôm cô, mỉm cười: “Mẹ, con sẽ chú ý mà.”
Diêu Tinh Thần nhìn Lục Phong Hoả cầu cứu, Lục Phong Hoả lại che miệng cười trộm.
Lục Lập Phong vừa ôm cô vào phòng, vừa dán đôi môi lên tai cô nói: “Đi thôi bà xã, làm chồng tốt là phải thế này.”
“Anh mà đụng vào em thì biết tay ngay…!!”