Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

HƯƠNG THƠM CÁM DỖ


trước sau

“Đây là lần đầu tiên Diêu Tinh Thần cảm thấy mùi hương này không khiến người ta bài xích mà còn có phần dễ chịu.”

“Bên trái bên trái, đúng đúng, chỗ mắt cá chân í,… aa thật thoải mái…”

Diêu Tinh Thần ngâm nga, đầu hơi ngẩng, nhắm mắt hưởng thụ.

Tay Lục Lập Phong nhẹ nhàng xoa bóp, ngẩng đầu nhìn cô, thấy cần cỏ thon dài hơi ưỡn, đôi môi khẽ mở, biểu cảm sung sướng.

 

Lục Lập Phong nhếch môi cười: “Không phải vừa nói, anh mà đụng vào em thì chết chắc sao?”

Diêu Tinh Thần đặt hai tay trên bụng an nhàn hưởng thụ, khen ngợi: “Ai biết được tiểu đồ cổ anh lại có tay nghề tốt thế, không hề kém người massage chuyên nghiệp. Học ở chỗ nào thế?”

Lục Lập Phong cười khẽ, nói: “Đâu cần học, sờ chân phụ nữ là thiên phú của đàn ông.”

“Đi chết đi!” Diêu Tinh Thần đạp anh một cái, trên mặt thẹn thùng.

Lục Lập Phong nhanh tay nhanh mắt giữ chân cô.

Bàn tay anh nắm bắp chân cô, phối hợp cùng nhiệt độ lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn, giúp chân và bụng cô đỡ dần cơn đau. Thực sự rất thoải mái.

Hai người giống như đôi vợ chồng son, người vợ mang thai tận hưởng tình yêu thương của chồng.

Diêu Tinh Thần ngồi đầu giường, anh ngồi cuối giường, TV đang phát quảng cáo, màn đêm lặng lẽ phủ xuống.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng TV loé lên, chiếu rọi gương mặt Diêu Tinh Thần, soi tỏ cả vai áo sơ mi Lục Lập Phong.

Diêu Tinh Thần lẳng lặng nhìn anh đang rũ mắt, tay áo sơ mi xắn gọn, động tác tay khiến cơ bắp phập phồng, sợi tóc đen anh đen bóng, trên người toả ra mùi gỗ thơm nhàn nhạt, như đang đưa người ta vào rừng trúc tĩnh mịch nhưng đẹp đẽ.

Đây là lần đầu tiên Diêu Tinh Thần cảm thấy mùi hương này không khiến người ta bài xích mà còn có phần dễ chịu.

Giác quan con người là kết quả của sự thống nhất trong vận động của các cơ quan cảm giác, chính vì vậy mà mọi người thường nói: “Nghe bài hát này tôi chỉ muốn quay lại khoảng thời gian ấy..”.

Trong mũi người, trung bình có 10 triệu tế bào khứu giác phân bố trên năm cm vuông của màng nhầy, do đó, trí nhớ khứu giác là sâu đậm nhất.

Giống như khi bạn thân thiết với một người, nếu ngửi được mùi dầu gội đầu anh ta thường sử dụng, bất giác sẽ nhớ tới anh ấu.

Diêu Tinh Thần ma xui quỷ khiến bị mùi hương của Lục Lập Phong gợi lại ký ức, nhắm mắt lại, mỗi tế bào và lỗ chân lông trên người đều nhớ tới cảm giác đêm hôm ấy. Cô bị che mắt, nằm trên mảnh chăn mềm mại, còn anh trên da thịt cô, từng tấc từng tấc nâng niu,

Khí lực cả người cô như bị hút hết, ý thức cũng dần tan rã, môi của anh, nụ hôn của anh vẫn rõ ràng.

Trong không khí đều là mùi gỗ thơm, như hương thơm cám dỗ, Diêu Tinh Thần đang mong đợi điều gì đó, cô điên rồi, cảm giác đêm đó là niềm vui thích trước nay cô chưa từng có.

Xấu hổ quá, cô lại nghĩ về kích thích đêm đó.

Tay anh xoa bóp bắp chân, nhẹ nhàng mơn trớn đầu gối cô. Diêu Tinh Thần thoải mái nhắm nghiền mắt, đại não như bị tên nào đó xâm lược, hoàn toàn đánh mất chính mình.

Ngón tay anh linh động đầy ma lực, đè ép bắp thịt đau nhức của cô, nhào nặn cơ bắp bên trong toàn axit lactic, từ từ tiến về phía trước, đầu gối rồi đến bắp đùi.

Khi bàn tay của anh vuốt lên bắp đùi cô, Diêu Tinh Thần lập tức kháng cự, nhưng chút ý thức tỉnh táo này nhanh chóng bị choáng ngợp bởi làn sóng dữ dội, mỗi khi bàn tay anh xoa bóp đùi cô, trái tim cô như bị treo lên cao, rồi lại bị thả xuống. Khi anh vuốt ve lần nữa, tim cô bắt đầu đập nhanh, thần kinh bị kích thích.

Một đôi bàn tay lớn đột nhiên chạm vào phần bên trong đùi cô, và từ từ di chuyển đến gốc đùi cô, rất ngứa.

Đối với đôi mắt nguy hiểm của anh, Diêu Tinh Thần đột nhiên hoảng hốt bắt lại cổ tay anh.

“Anh!” cô mở to mắt nhìn anh, thấy cơ thể Lục Lập Phong lập tức trùm lên người cô, mặt của anh cách cô vài cm…

Mê hoặc… đáy mắt anh tràn đầy sự mê hoặc.

Diêu Tinh Thần nuốt nước bọt, cô nghe rõ từng động tĩnh phát ra từ cơ thể, bộ gõ từ màng nhĩ kích thích, trái tim như bị sét đánh, đinh tai nhức óc. Mắt Lục Lập Phong lướt đến ngực áo đang phập phồng của cô, che đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, kề sát khuôn mặt anh vào…

Diêu Tinh Thần lại nghe thấy từng âm thanh mỗi khi cử động, toàn thân như bị hạ bùa chú, không thể động đậy, cô tỉnh táo nhìn đôi môi anh chậm rãi rơi xuống môi cô, biến thành một nụ hôn chậm rãi.

Môi cô hơi khô, ngược lại với anh, mềm mại ma sát.

Diêu Tinh Thần ma xui quỷ khiến nhắm hai mắt lại, chưa từng căng thẳng như lúc này, như thể đây là nụ hôn dầu… Mỗi giây phút đều có pháo hoa sáng chói.

Hai tay của cô đặt cạnh người, nắm chặt ga giường, nhẹ nhàng hấp thụ mùi hương dễ chịu kia, từ tỉnh táo đến rơi vào trầm luân…

Trong khi hai đôi môi cọ sát, cô cảm thấy có thứ ẩm ướt liếm cánh môi khô khốc của cô, như bút lông đẫm mực tô lên bức tranh.

Môi của cô hơi mở, như một tín hiệu, đầu lưỡi rục rịch.

Động tóc của anh bắt đầu không còn dịu dàng như trước, dần nhanh hơn, không kìm nén được, hôn lưỡi với cô không chút cố kị. Với sự thúc đẩy háo hức, cô bị choáng ngợp bởi sự ngây ngất và những nụ hôn xoay tròn, môi anh từ từ tìm thấy cằm sắc bén của cô, nhẹ nhàng cắn cằm cô bằng răng.

Ý thức của Diêu Tinh Thần bị sự đau đớn dễ chịu này kéo về, cô rên rỉ chấp nhận bị đầu lưỡi anh cướp đoạt, cơ thể bắt đầu nống lên, một xung động mãnh liệt chiếm cứ đầu óc cô, thật khó khăn.

Cô không tự chủ đưa tay lên sờ lên cổ áo sơ mi mở rộng để lộ xương quai xanh của anh.

Còn Lục Lập Phong vừa hôn cô, vừa nâng mặt cô, dùng ngón cái êm ái vuốt ve gương mặt cô.

Động tác lau nước mắt quen thuộc…

Động tác quen thuộc ấy làm trong đầu Diêu Tinh Thần chợt đổ cơn mưa.

Trời mưa tầm tã, anh đuổi theo cô, Diêu Tinh Thần điên cuồng chạy.

Diêu Tinh Thần! Đừng chạy! Nghe tôi nói!

Đứa bé là của tôi. . .

Giọng nói tỉnh táo của anh vang lên trong đầu!

Không thể nào! Tại sao có thể là anh! Lục Lập Phong!

border: 0px; font-family: 'Noto Sans', sans-serif; font-size: 16px; margin: 0px 0px 1.6em; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; color: #5e5e5e; text-align: justify;">Nỗi đau xé rách tim gan cùng sự tuyệt vọng như tập kích cô, trong trí nhớ, mưa rất to, nước mưa lạnh như băng thấm ướt toàn thân, cơ thể Diêu Tinh Thần như ngọn nến đang cháy nóng bỏng bỗng tắt lịm, toả ra làn khỏi trắng, như ảo giác chướng mắt… Cô chầm chậm mở mắt, người đang hôn cô cũng mở to đôi mắt đen nhánh nhìn cô, như thợ săn thưởng thức con mồi đang đầu hàng. . .

Diêu Tinh Thần chợt đẩy anh ra, nặng nhọc thở hổn hển.

Lục Lập Phong như đã đề phòng sẵn, linh hoạt nhảy ra, đứng cạnh giường, hai tay làm động tác đầu hàng.

Diêu Tinh Thần tỉnh táo lại nhìn chính mình, áo trước ngực mở toang, chả biết từ bao giờ có vài dấu ấn hồng hồng, trên môi có cảm giác hơi tê, cúc áo sơ mi của anh cũng bị giật đứt, lồng ngực và cơ bụng đều phơi bày trước mặt cô, xương quai xanh hơi đỏ, là kiệt tác của cô. . .

Trời ạ. . .

Diêu Tinh Thần hít mạnh một hơi, trong lồng ngực có cảm giác kìm nén đuổi không đi, cả người sắp nổ tung.

Anh phanh áo sơ mi, đứng bên cửa sổ nửa cười nửa không, quả thật rất hấp dẫn, làm Diêu Tinh Thần không thể không vỗ vỗ vào mặt để lấy lại ý chí.

Lục Lập Phong vốn tưởng Diêu Tinh Thần sẽ chửi ầm lên, hoặc tát mình một cái, không ngờ rằng, cô sáng suốt nhìn anh, rồi mang dép xuống giường, chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Lục Lập Phong căng thẳng, đuổi theo cô, thấy cô vào nhà vệ sinh, gập người, mở vò nước, tát nước vào mặt mình.

Vài giọt nước trượt trên gò má, cô thấy dần thoải mái hơn, hai tay chống trên bồn rửa, thở nhẹ…

Lục Lập Phong không nói gì, liếm liếm môi, nghĩ đến dư vị vừa rồi, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, không khỏi bật cười.

Lục Lập Phong bắt đầu suy xét, sợ cô ngẫm nghĩ ra cái gì rồi chạy mất, nên định nói lời xin lỗi dỗ dành cô, ai ngờ anh vừa định mở miệng, Diêu Tinh Thần đã quay đầu nhìn anh.

“Thật ngại quá, em xin lỗi.” Diêu Tinh Thần né tránh ánh mắt anh, nhìn anh rất nhanh rồi cụp mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương.

Lục Lập Phong sửng sốt, nỗi bất an canh cánh trong lòng.

Vì sao cô lại xin lỗi?

Diêu Tinh Thần vỗ vỗ mặt mình, trầm tĩnh lại sau cơn căng thẳng, hơi sụp đổ, hai tay nâng mặt, miệng bị ép thành miệng cá, ảo não nhìn anh.

“Lục Lập Phong, có phải phụ nữ có thai đều như thế không. . .”

Nghe nói trong lúc mang thai, hoocmon dồi dào làm cơ thể thay đổi, vừa nãy cô không kiềm chế được muốn ăn tươi nuốt sống Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần nghĩ mà ghê.

Lục Lập Phong đã sớm chuẩn bị ăn mắng, không ngờ lại thành người bị hại, dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn cô có thêm mấy phần nhu tình.

Thật là đáng yêu. . .

Diêu Tinh Thần sao em lại ngốc nghếch như thế…

Thật là biết trêu chọc lòng người. . .

Anh không kìm được bước tới muốn ôm chặt cô, an ủi người phụ nữ có thai này, không nghĩ rằng vừa tiến được hai bước, cô đã đưa tay cản anh.

“Dừng lại chút.” Diêu Tinh Thần lùi về sau, tránh anh rất xa: “Chúng ta sau này phải giữ khoảng cách thôi, xoa bóp chân tay đều là hành động nguy hiểm.”

Lục Lập Phong khựng lại, nhíu lông mày, nửa cười nửa không nhìn cô: “Tại sao?”

Diêu Tinh Thần nuốt nước bọt, trong lòng không xoá được cảm giác đã gây ra tội ác.

Cô thấy rất có lỗi với Trì Mục, cô dám mê loạn hôn người đàn ông khác! Không phải nói là không tiếp xúc, tương kính như tân (1) à?

(1) tương kính như tân: tôn trọng như khách.

Xem ra vẫn không thể tránh khỏi.

Diêu Tinh Thần nghĩ vậy thì hơi sầu não, chợt nhớ ra vừa rồi là anh chủ động hôn, lập tức trách móc:

“Lục Lập Phong, anh nói anh không phải là hoa hoa công tử, buổi đêm không đi bar pub, cuối cùng lại ở nhà quấy nhiễu tôi… Anh đúng là không hề vô vị! Massage cái gì.. vừa nằm xuống đã xảy ra chuyện!? Em vốn tưởng rằng anh có thể khống chế được mình nên không đề phòng, ai ngờ chính mình lại thất thủ! Em bây giờ đang có thai, hoocmon rất dồi dào… Anh nói xem, sau này sống làm sao huhu!”

Lục Lập Phong nghe cô nói xong, bỗng thấy trong ánh mắt thường bỡn cợt của cô có chút né tránh.

“Sống kiểu gì chả được, anh thấy rất tốt.” Lục Lập Phong hoà nhã cười, quay người ra ngoài, tới ghế salon ngoài phòng khách ngồi xuống, chân gác lên ghế, cầm một ly nước chanh, ngậm ống hút.

Diêu Tinh Thần ra khỏi nhà vệ sinh nhìn anh, không biết gan ở đâu ra, khi đi qua ghế salon bèn trừng mắt lườm anh, rồi lao vào phòng ngủ, khoá trái cửa.

Trong phòng không có tiếng bước chân, Lục Lập Phong đoán, cô đang tựa vào cửa mà phiền muộn.

Lục Lập Phong chợt suy nghĩ, đột nhiên cao giọng nói với người trong phòng: “Diêu Tinh Thần, thắt lưng của anh vẫn ở trong!”

Trong phòng Diêu Tinh Thần cứng người, vội vã mở cửa, thò đầu ra, kinh ngạc nhìn anh: “Vừa rồi em tháo thắt lưng của anh à?”

“Ừm!” giọng rất cao, chữ “ừm” mang đầy vẻ uất ức.

Diêu Tinh Thần buồn bã vò đầu, quay vào phòng tìm thắt lưng.

“Ở đâu thế? Lục Lập Phong.”

Lục Lập Phong vừa cắn ống hút vừa không kìm được cười khẽ, thích thú nói:

“Anh lừa em đấy. . .”

Diêu Tinh Thần mở rộng cửa thò đầu ra, Lục Lập Phong chỉ chỉ thắt lưng trên hông mình, hút một ngụm nước chanh gây ra tiếng rột roạt.

Cô rùng mình: “Bố nhà anh!”

Cửa phòng ngủ lần nữa đóng sầm lại, người đàn ông nằm trên ghế salon nở nụ cười.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện