Thành phố B chỉ có mùa hè và mùa thu, mùa đông vốn không như mùa đông ở nơi khác.
Khi đã mang thai được 21 tuần, Diêu Tinh Thần dừng hết mọi công việc, chính thức trở thành phụ nữ có thai bụng bự.
Cô tăng lên 2 cân, mỗi khi đi bộ, Diêu Tinh Thần đều thấy đau nhức, sưng chân. Thỉnh thoảng cô rất muốn được Lục Lập Phong xoa bóp cho, nhưng nghĩ đến hôm đó nên cuối cùng vẫn giữ khoảng cách với anh.
Hôm nay, Lục Lập Phong tan tầm về nhà đúng giờ, vừa mở cửa ra đã thấy Diêu Tinh Thần ngồi trên ghé salon, nhìn chằm chằm vào quả lê bày trên bàn.
Cô mặc áo phông rộng, búi tóc, trên mặt không hề trang điểm, nhìn qua thấy hơi tiều tuỵ, buồn bã ỉu xìu.
Lục Lập Phong để tập tài liệu lên bàn, kéo cà vạt, nhìn cái bụng tròn như trống của cô, hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Diêu Tinh Thần nâng mặt, đặt cằm vào giữa đầu gối, đưa tay ra sờ quả lê, rồi lại rụt về.
“Mẹ em nói, bây giờ đứa trẻ trong bụng giống như một quả lê to.”
Lục Lập Phong kéo quần, ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chước dáng ngồi của cô, cùng nhau nhìn quả lê.
“Thật á?”
“Thật,” Diêu Tinh Thần sờ bụng, mỉm cười nhìn quả lê nói: “Xem ra, em phải đặt tên cho quả lê này mới được.”
Lục Lập Phong cầm quả lê trong tay, sờ sờ, nhìn nhìn, rồi đột nhiên đưa tới bên miệng, khẽ cắn “rộp”, quả lê mất gần một nửa.
Diêu Tinh Thần hít một hơi lạnh, rống lên như sư tử Hà Đông —
“Lục! Lập! Phong!”
Lục Lập Phong nhàn nhã thích chí gật đầu: “Quả thật rất ngọt.”
Diêu Tinh Thần vừa bực vừa buồn cười, vung nắm đấm vào vai anh: “Em gái nhà anh! Nhổ ra ngay!”
Bảo bối cô nhìn cả buổi cứ thế mà bị anh ăn. . .
Lục Lập Phong đỡ được cú đấm của cô, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu cô từng nói —
“Khi một cô gái thích anh, anh chỉ cần trêu cô ấy một chút, cô ấy sẽ vừa tức vừa cười, đôi khi còn đánh trêu lại anh nữa. Nếu anh làm vậy mà cô ấy đánh trêu lại anh, chứng tỏ cô ấy bị anh hấp dẫn rồi.”
Suy nghĩ của Lục Lập Phong lập tức ngưng trệ, nắm tay cô, nhìn đôi đồng tử to tròn linh động của cô, bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn hôm đó, cô ý loạn tình mê đáp lại.
Trong đầu anh, sự động tâm nhẹ nhàng lướt qua, anh buông tay cô ra.
“Muốn nếm thử không? Ngọt lắm.” anh đưa quả lê tới miệng cô.
“Cút đi!” Diêu Tinh Thần không thèm, đẩy ra.
Lục Lập Phong nhíu mày: “Diêu Tinh Thần, hứa với anh, sau này sẽ không nói tục nữa.”
Diêu Tinh Thần không nghĩ mình thích nói tục, chỉ do thói quen thôi, lơ đãng nói: “Anh quan tâm hơi nhiều rồi đấy.”
Lục Lập Phong nghiêm túc quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô, nhắc nhở: “Không phải là anh quản em, em nghĩ đi, nếu đứa bé sinh ra rồi chửi mắng người ta trước mặt em thì sao?”
“Đánh chứ! Dám ở trước mặt em chửi mắng người khác à…”
Lục Lập Phong ánh mắt ghét bỏ, nói nhẹ: “Nếu như đến lúc đó, con cãi lại em, rằng sao mẹ mắng chửi được người ta còn con thì không. Em trả lời thế nào?”
Diêu Tinh Thần im lặng, lầu bầu đôi câu, rồi gật đầu: “Được, về sau em nhẫn nhịn, không ăn nói thô tục nữa, sẽ cố gắng xây dựng môi trường giáo dục tốt cho quả lê này.”
Lục Lập Phong đưa tay xoa đầu cô: “Thật vâng lời.”
Diêu Tinh Thần cảnh giác né tránh: “Anh đừng có lúc nào cũng táy máy tay chân.”
Thực ra là cô chột dạ.
Mỗi lần anh ở gần, hay cử chỉ hơi thân mật, tim cô sẽ đập rộn lên một cách khó lí giải.
Chắc cô bị mắc bệnh háo sắc, Lục Lập Phong lại đẹp tới nỗi hoa gặp hoa nở, hay là do cô đang mang thai hoocmon dồi dào.
Lục Lập Phong thấy cô né tránh mình, lạnh lùng nói: “Nói chung anh động tay động chân là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
Lục Lập Phong làm biểu cảm không thể tưởng tượng được, xoa cằm nói: “Không biết em có phát hiện ra hay không, từ lúc em mang thai càng ngày càng xinh đẹp.”
Diêu Tinh Thần nhích lại gần anh, không tự tin: “Sao có thể! Em cảm giác xấu hơn trước đây nhiều!”
Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng phụ nữ vốn là loài sinh vật thích nghe mấy lời hay, Diêu Tinh Thần cũng không ngoại lệ, nhìn boọ dạng không hề giả dối của Lục Lập Phong, ý cười khuếch trương.
“Thật hay giả đấy, đừng có nói ngon ngọt dỗ em.”
Lục Lập Phong cười khẽ: “Anh đâu cần dỗ em? Da của em trắng sáng hơn nhiều, cho dù không đánh phấn cũng trong suốt bóng mượt, hơn nữa em đâu biết, mỗi cử chỉ bây giờ của em đều bộc lộ hương vị phụ nữ.”
“Thật vậy sao!” Diêu Tinh Thần chả biết lấy đâu ra cái gương nhỏ, soi trái soi phải: “Nhưng em đang thấy rất tự ti, không kẻ mày nhìn rất mệt mỏi, không được đánh mắt trông rất tiều tuỵ.”
Lục Lập Phong phản đối: “Lông mày nhàn màu nhưng tự nhiên, mắt không trang điểm cho đỡ già, anh thấy rất đẹp.”
Diêu Tinh Thần bị mấy câu nói của anh chọc cười, vui như mở cờ trong bụng, vừa nãy còn tiều tuỵ tự ti, giờ đã khác hẳn. Cả người đều tự tin, đĩnh đạc đặt tay lên vai anh: “Haizz! Cũng khổ cho anh, một người đời tư không trong sáng lắm, mỗi ngày đều phải thấy một phụ nữ có thai quyến rũ thướt tha, còn không thuộc về anh, tiểu đồ cổ, em hiểu nỗi khổ của anh.”
Lục Lập Phong nhếch miệng cười tà ác, nhìn cô khiến tim cô đập rộn: “Vậy hay là chấp nhận theo anh?”
“Ta nhổ!” Diêu Tinh Thần lập tức lè lưỡi: “Anh…”
Lục Lập Phong nhanh chóng ngắt lời cô: “Vừa mới đồng ý với anh sẽ không nói tục nữa.”
‘Nhưng em không nhịn được. . .”
“Về sau một lần định văng tục, hãy tìm từ khác thay thế.”
“Từ gì giờ?”
“Một từ em thích.”
“Em thích prada.”
‘Thế thì dùng prada thay cho mấy từ nhạy cảm.”
Lục Lập Phong nói xong, bỗng tiến gần, hôn nhẹ lên gò má cô, rồi nhanh chóng lùi ra đằng sau.
Diêu Tinh Thần trợn mắt, che mặt, kinh ngạc nhìn anh, hít một hơi, há mồm toan chửi bậy.
Lục Lập Phong giơ ngón tay, ngăn lời cô.
“Thay từ bậy đi.” Lục Lập Phong nhắc nhở cô.
Diêu Tinh Thần nhịn nửa ngày trời, khuôn mặt bị bịt đỏ hết lên, rồi hung bạo văng một câu–
“Prada!!!”
Hai người chí choé ầm ĩ, Hà Lâm đang làm mấy món tráng miệng trong bếp, nhắc nhở đôi vợ chồng son một câu, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy.
Hà Lâm từ trong bếp đi ra, đứng trong phòng khác nói: “Hai đứa bọn con đừng náo loạn nữa! Tiểu Tinh Thần, con chú ý đứa bé!”
Diêu Tinh Thần bây giờ mới dừng lại, thở hổn hển ngồi trên ghế salon, lườm anh, giơ tay quạt quạt cho hạ hoả.
Lục Lập Phong buồn cười nhìn cô, hỏi: “Hôn một cái thôi, ai ngờ em lại ngây thơ như thế, nóng hết cả lên.”
“Cút!!!”
“Em không muốn văng tục.”
Lục Lập Phong hài lòng gật đầu, nửa cười nửa không nhìn cô.
Hà Lâm đi tới để đĩa hoa quả trước mặt Diêu Tinh Thần: “Tiểu Tinh Thần, con có bị thai máy (1) không?”
(1) Thai máy là cách gọi khác của các cử động thai.
Diêu Tinh Thần nói: “Cảm giác duy nhất của con với việc mang thai bây giờ là quả lê kia, nhưng bị chó ăn mất rồi.”
Lục Lập Phong nhíu mày, Diêu Tinh Thần bồi một câu, thay từ bậy đi: “Bị prada ăn mất rồi ạ.”
Lục Lập Phong phì cười, có cảm giác thành tựu.
Hà Lâm nói: “Vậy con mau đến để bác sĩ Tô kiểm tra xem tim thai có bình thương không. Theo lý thuyết, khi được 5 tháng đã cảm nhận được thai máy rồi.”
Lục Lập Phong dần thu lại nụ cười, hơi để tâm: “Mẹ, phiền mẹ ngày mai đưa Tiểu Tinh Thần đi kiểm tra ạ.”
Diêu Tinh Thần đảo măt, đột nhiên cười bỉ ổi, nhìn Lục Lập Phong: “Mai anh bận gì à? Bác sĩ Tô là bạn tốt của em, còn nói sẽ khám bệnh tại nhà 24/24 nếu cần, bây giờ anh đi với em cũng được mà.”
Lục Lập Phong nhìn đôi đồng tử khẽ dao động của cô, nắm thóp được suy nghĩ của cô, từ chối: “Hôm nay cũng đâu có gấp, cần gì phải làm phiền bác sĩ Tô.”
Hà Lâm nói: “Tinh Thần muốn hôm nay đi, con đưa vợ đi đi. Làm phiền cái gì chứ, bác sĩ Tô thu của chúng ta cũng không ít tiền, chút chuyện nhỏ này đều có lí lẽ. Huống gì bây giờ mới có hơn năm giờ, Lập Phong, con đi với vợ đi, nếu không đêm nay người mẹ này ngủ không ngon giấc.”
Lục Lập Phong nhìn về phía Diêu Tinh Thần, Diêu Tinh Thần nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Sao thế, anh không nỡ phiền bác sĩ Tô à?”
Lục Lập Phong lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi.
. . .
Khi gọi điện thoại cho Tô Tiểu Mạt, không ngoài dự liệu, cô không hề cảm thấy phiền khi đã hết giờ làm, ngược lại còn thoải mái nhận lời bảo bọn họ cứ đến bệnh viện.
Vào phòng khám, đẩy cửa ra, Lục Lập Phong đã thấy Tô Tiểu Mạt thay quần áo trắng, cô đang mặc trang phục thường ngày ngồi tron phòng. Khác với lần trước gặp gỡ, cô không mặc đồ vest sắc sảo mạnh mẽ, mà mặc váy liền màu vàng nhạt, tóc tai gọn gàng như vừa chải xong, son trên môi rất nhẹ, lấp lánh dưới ngọn đèn.
Diêu Tinh Thần thấy trang phục dịu dàng của Tô Tiểu Mạt cũng kinh ngạc, nhìn Lục Lập Phong sau lưng trợn mắt.
Diêu Tinh Thần không nhịn được cười nhạt trong lòng, haizz, vừa mới nói gì mà hương vị phụ nữ, giờ thấy tình cũ váy vóc diễm lệ, mất cả hồn.
Tô Tiểu Mạt cơ bản không hề kiểm tra gì với cô, chỉ hỏi tình hình rồi cười: “Tinh Thần, mỗi lần sinh kiểm đều có kết quả: thai nhi của cô phát triển rất tốt, không cần lo lắng.”
Diêu Tinh Thần hiểu, Tô Tiểu Mạt biết rõ Diêu Tinh Thần không có bệnh gì, nhưng vẫn đi bệnh viện kiểm tra để cô được gặp Lục Lập Phong, đúng là ý tại ngôn ngoại.
Sau cuộc hội thoại đánh động từ trí tuệ đến tâm hồn, Tô Tiểu Mạt và Diêu Tinh Thần đã thấu hiểu lẫn nhau.
Diêu Tinh Thần nói: “Vậy thì tốt quá.”ư
Tô Tiểu Mạt kéo tay cô, nói: “Tinh Thần, có thể bình thường cô không chú ý, thai máy bình thường đều xảy ra khi thai phụ lơ đãng, cảm giác như là bướm đập cánh, cá lội trong nước.”
Giọng nói của cô vang vọng trong phòng, dịu dàng hơn bình thường.
Lục Lập Phong lúc này đang đứng ở kệ sách sau lưng Tô Tiểu Mạt, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một bình hoa. Anh ngắt lời Tô Tiểu Mạt: “Lời cô nói hơi hoa mĩ, em ấy không hiểu được.”
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu lườm anh: “Ai nói em nghe không hiểu?”
Diêu Tinh Thần nhìn Tô Tiểu Mạt, nói: “Đôi khi tôi thấy trong bụng ùng ục, tôi tưởng là tiêu chảy hay chướng bụng. Có phải thai máy không?”
Tô Tiểu Mạt mừng rỡ đáp: “Đúng rồi đó, mỗi phụ nữ đều có cảm giác thai máy khác nhau. Cô không cần lo lắng, theo thời gian phát triển, thai máy sẽ càng ngày càng rõ và thường xuyên hơn.”
“À.” Diêu Tinh Thần nói: “Vậy nếu không có việc gì, chúng tôi về nhé?”
Cô nói rồi đứng lên, Tô Tiểu Mạt cũng đứng dậy theo.
“Được, không cần lo lắng. Tôi tiễn hai người ra ngoài, cũng về luôn.” Tô Tiểu Mạt nói xong đi lên trước, đột nhiên giày cao gót trẹo một cái, cô suýt ngã sấp xuống. Còn Lục Lập Phong đúng lúc đang đứng đằng sau, thấy cô suýt ngã, đỡ cô theo bản năng.
Tô Tiểu Mạt nghiêng người, tựa vào lòng Lục Lập Phong.
Diêu Tinh Thần thấy cảnh này, hít sâu, nhíu mày kinh ngạc nhìn hai người.
Lục Lập Phong lập tức buông cô ra.
Tô Tiểu Mạt đứng vững, lông mi yếu đuối nhíu lại.
Diêu Tinh Thần hiểu rõ, liền hỏi: “Chân cô đau à?”
“Ừ, đau quá…” Tô Tiểu Mạt ngồi xổm xuống, bị thương không nhẹ.
Diêu Tinh Thần nhíu mày nhìn Lục Lập Phong: “Tiểu đồ cổ, hay anh đưa bác sĩ Tô về nhà đi? Chân cô ấy đau rồi không thể lái xe.”
Lục Lập Phong nhìn ánh mắt cô, nhíu mày không biểu lộ cảm xúc: “Em chắc chứ?”
Tô Tiểu Mạt kéo tay anh không hề e dè Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần bỗng rất muốn hút thuốc, miệng khô lưỡi khô, ho khan mấy tiếng, né tránh ánh mắt, rồi nhìn về phía anh với vẻ mặt ‘không sao cả’: “Chắc chứ, em đón xe về là được.”
Dứt lời, không để anh có thời gian từ chối, Diêu Tinh Thần xoay người ra khỏi phòng, trước khi đi còn vô tâm ra ám hiệu ánh mắt cho Tô Tiểu Mạt.
Ngầm hiểu lẫn nhau.
Diêu Tinh Thần đi một mình trong hành lang, không biết vì sao, cô bỗng buồn phiền, muốn mắng chửi người.
Không được, cô không thể ở trước mặt bảo bối mà văng tục.
Diêu Tinh Thần nắm chặt tay, xoa xoa lồng ngực đang khó chịu, nhíu mày mắng nhỏ: “Prada…”