Ngày du lịch Cố Hạo Trạch trông mong nhất cũng đã đến.
Hai người cùng nhau tới thành phố H, ngắm nhìn bờ biển xanh tươi từ ban công khách sạn, Sơ Hạ thoả mãn tựa đầu vào ngực Cố Hạo Trạch.
“Thật tốt..”
Cô sẽ ghi nhớ phút giây quý giá này, chỉ vài giờ nữa thôi Cố Hạo Trạch không còn là vật sở hữu của cô nữa.
Sơ Hạ nuốt nước mắt vào trong, miệng cười nhưng đôi mắt long lánh ánh nước.
Cố Hạo Trạch chỉ mải tận hưởng sự hạnh phúc bất ngờ này mà không chú ý tới vẻ mặt đau khổ của Sơ Hạ.
Anh ôm chặt người con gái anh yêu vào lòng, thoải mái hôn lên mặt cô.
Tối hôm đó sau khi dùng xong bữa tối, Cố Hạo Trạch đưa cô tới chợ đêm, hai người đi chơi không biết mệt mỏi, Sơ Hạ chỉ biết tận dùng mọi khoảnh khắc bên anh.
Cửa phòng khách sạn mở ra, hai bóng hình dán lên trên tường không một khe hở.
Cố Hạo Trạch ôm chặt Sơ Hạ vào lòng, không do dự hôn lên môi cô.
Sơ Hạ cũng rất chủ động, cô xoay người đẩy anh lên tường, hai tay vòng qua cổ, kiễng chân hôn anh.
Cố Hạo Trạch sợ cô mỏi, liền ôm cô ngồi xuống sofa, trong khi đó đầu lưỡi hai người chưa hề rời khỏi nhau.
Nụ hôn quá kịch liệt, tay anh không khống chế được, bắt đầu lần mò vào quần áo cô.
Bàn tay không nhanh không chậm tìm tới nụ hoa, nhẹ nhàng nắn bóp.
Sơ Hạ “ưm” nhẹ một tiếng, mặc kệ tay anh làm càn, cô cũng không chịu thua kém bắt đầu lật mở quần áo anh chui vào, sờ lên cơ bụng rắn chắc.
Cố Hạo Trạch thở dốc, anh hôn dần xuống cổ, dán môi lên xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực tròn đầy.
Sơ Hạ cong người đón nhận khoái cảm, bàn tay cô luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, nửa muốn đẩy anh ra, nửa lại muốn ôm chặt lấy anh.
Thấy biểu cảm của Sơ Hạ, Cố Hạo Trạch không nhịn được nữa, bàn tay anh tìm xuống nơi tư mật, dừng lại trên quần lót màu trắng, anh ngẩng đầu lên hỏi.
“Hạ Hạ, có được không?”
Sơ Hạ lúc này không suy nghĩ được nhiều, anh là người cô yêu, cô muốn trao cho anh tất cả, lần đầu cũng như lần cuối..
Nhận được cái gật đầu khe khẽ của cô, Cố Hạo Trạch vui vẻ, không ngần ngại lột mảnh vải cuối cùng trên người cô