Cố Hạo Trạch nhẹ nhàng rút ra rồi lại thong thả tiến vào, sự đau đớn được thay thế bằng sự thoải mái, Sơ Hạ mặc kệ tất cả, nằm dưới thân anh nhẹ giọng rên rỉ.
“A Trạch...!ưm...!đừng như vậy...”
Cố Hạo Trạch đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng ra vào trong thân thể cô, anh khàn giọng.
“Đừng như thế nào...!như này sao..”
Nói rồi anh càng tiến sâu vào trong, Sơ Hạ không nhịn được hét lên..
“Aaa...!sâu quá...!đừng nhanh như vậy...!ưm...!em không chịu nổi...”
Cố Hạo Trạch ôm cô lên, để hai chân cô vòng qua thắt lưng anh, sau đó tiến bước về giường ngủ.
Mỗi bước đi bên dưới anh lại tiến sâu vào cô thêm một chút.
Sơ Hạ thật muốn ngất xỉu, rõ ràng là lần đầu của cả hai, tại sao anh lại mạnh mẽ như vậy..
Hai người vận động không biết mệt mỏi, đến khi bên dưới Sơ Hạ co rút lại, xiết chặt cự long đang điên cuồng ra vào của Cố Hạo Trạch, anh mới buông tha cho cô mà giải phóng chính mình.
Sơ Hạ mệt mỏi không mở mắt nổi nữa, cô chỉ muốn chìm ngay vào giấc ngủ.
Nhưng Cố Hạo Trạch lại ôm cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm hoà sẵn nước ấm, sau đó anh cũng tự mình bước vào.
Sơ Hạ híp mắt thoải mái nằm trong ngực anh, bây giờ cô đã quá mệt mỏi, làm gì có sức mà để ý tới bàn tay đang làm loạn của anh nữa.
Hai người ở trong phòng tắm hơn một tiếng, đến khi Cố Hạo Trạch ôm Sơ Hạ đi ra, cô đã ngất xỉu..
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã ló rạng, hai người trên giường vẫn ôm nhau say sưa ngủ không quan tâm trời đất ra sao.
Cố Hạo Trạch sợ cô đói, muốn đánh thức cô dậy liền bị cô cáu gắt.
“Anh cút đi...!mệt chết đi được...”
Cố Hạo Trạch cười cười, để cho cô ngủ vậy.
Sơ Hạ ngủ một giấc tới 11 giờ trưa mới bình minh.
Cô nheo đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, muốn xuống giường đi vệ sinh, nhưng hai chân không sao nhúc nhích nổi.
Nhớ lại tối hôm qua điên cuồng thế nào, sau khi vào phòng tắm Cố Hạo Trạch vẫn không buông tha cho cô, Sơ Hạ đỏ mặt.
“Đồ lưu manh chết tiệt..”
Cố Hạo Trạch đi vào liền thấy Sơ Hạ