Cố Hạo Trạch lo sợ mình chưa cho Sơ Hạ đủ cảm giác an toàn, nên mặc kệ lời phản đối của người yêu, anh vẫn dẫn cô về Cố gia ra mắt.
Anh đánh tiếng trước với bố mẹ rằng mình sẽ dẫn người yêu về, nhưng lại không nói rõ là ai, nên hai vợ chồng Cố Nhạc đều cho rằng anh sẽ dẫn Anna về.
Sở Dung buồn bực.
“Tội nghiệp Hạ Hạ, không biết bây giờ con bé đang trốn ở đâu rồi.
Lần trước A Trạch về, em thấy con bé cũng có mặt ở sân bay, nhưng sau đó khóc lóc bỏ đi.
Tất cả đều tại anh, làm Hạ Hạ của em đau khổ như vậy..”
Cố Nhạc cũng biết ông sai nên không dám cãi lời vợ mà chỉ nhẹ giọng an ủi.
“Anh biết anh sai rồi, em đừng trách anh nữa.
Vợ chồng là duyên số, Hạ Hạ không có duyên làm dâu nhà mình, anh cũng rất tiếc..”
“Hừ, nguỵ biện..”
Đã lâu Sơ Hạ chưa ghé thăm Cố gia làm Sở Dung lo chết đi được, bà lấy máy gọi điện cho cô.
“Hạ Hạ, dạo này cháu bận rộn gì mà không thấy qua thăm dì.
Có phải cháu vẫn giận A Trạch không?”
Sơ Hạ khó xử nhìn người đàn ông đang làm tổ trong ngực mình, vừa tức vừa buồn cười.
Cô hắng giọng.
“Không có đâu dì, dạo này công việc khá nhiều, cháu chưa thu xếp được.
Hay là tối nay cháu qua thăm dì được không?”
Tối nay sao? Tối nay A Trạch nói sẽ dẫn người yêu về ra mắt.
Như vậy khác nào cứa vào tim con bé đâu...!Nhưng bà cũng không tìm được lí do nào để từ chối, đành gật đầu.
Thôi thì cứ để con bé chết tâm hẳn đi..
Cúp máy, Sơ Hạ trách móc Cố Hạo Trạch..
“Anh không nói rõ với dì tối nay anh sẽ dẫn em về sao?”
“Không, phải để cho họ tò mò.
Anh sẽ dẫn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Ai bảo ngày đó họ đối xử tệ với em..”
Sơ Hạ bất lực.
“Họ là bố mẹ của anh...”
“Nhưng em là nguồn sống của anh..”
Sơ Hạ chết chìm trong mật ngọt, hai người lại dính vào nhau, môi lưỡi không thể tách rời.
Bàn tay hư hỏng của Cố Hạo Trạch bắt đầu làm loạn, tìm tới