Cố Hạo Trạch lái xe trong vô thức, khi anh phát hiện ra, mình đã dừng lại trước Âu Dương gia từ bao giờ rồi.
Anh biết Sơ Hạ ở đây, vì cô vừa nhắn tin cho anh bảo mình sẽ ngủ lại nhà một đêm.
Cố Hạo Trạch đẩy cửa xe bước ra, anh không đủ dũng khí bước vào nhà, mà chỉ dám đứng ở ngoài cổng nhìn vào.
Khi Tuấn Lãng đi ra ngoài mới nhìn thấy, Cố Hạo Trạch ấy vậy mà lại quỳ trước cửa Âu Dương gia.
Anh không nhịn được khiêu khích.
“Cố Hạo Trạch, cậu muốn làm gì đây.
Quỳ như vậy là có ý gì, muốn xin cưới Hạ Hạ sao.
Đứng ra xếp hàng đi.
Chưa đến lượt cậu đâu..”
Cố Hạo Trạch không quan tâm Tuấn Lãng đang lải nhải, anh chỉ lẩm bẩm..
“Xin lỗi, là em sai.
Là em làm tổn thương cô ấy.
Em không xứng đáng với tình yêu của cô ấy.
Xin lỗi..”
Tuấn Lãng nhìn vậy cũng mủi lòng.
Anh đỡ Cố Hạo Trạch đứng dậy, kéo anh rời khỏi Âu Dương gia.
Đến sân bóng rổ, anh lấy một quả bóng ném về phía Cố Hạo Trạch.
“Chơi một trận? Thế nào..”
“Được..”
Ban đầu hai người cùng nhau chơi bóng, đến khi kết thúc lại chuyển thành Tuấn Lãng đang đè Cố Hạo Trạch xuống sân, đấm liên tiếp vào mặt anh..
“Mẹ nó, em gái tôi tôi thương còn không hết, cậu lấy quyền gì mà làm nó đau khổ như vậy..”
“Cậu có biết phẫu thuật tim nguy hiểm thế nào không.
Nếu sai sót dù chỉ một chút, con bé đã không còn trên cõi đời này nữa..”
“Cậu nghĩ cậu là ai mà dám hành hạ con bé như vậy..”
Cố Hạo Trạch im lặng chịu trận, anh không phản kháng cũng không né tránh, miệng chỉ lẩm bẩm hai từ “xin lỗi”..
Đánh mệt rồi, Tuấn Lãng vẫn còn chút tình người mà đỡ anh dậy.
Cố Hạo Trạch nhìn bản thân trong gương, cười bất lực..
“Anh ra tay ác thật đấy, mặt em sắp thành đầu heo rồi..”
“Đáng đời..”
Về đến Âu Dương gia, Sơ Hạ nhìn thấy hai người lần lượt bước vào.
Anh trai mình vẫn còn khoẻ mạnh đẹp trai, vậy tại sao Cố Hạo Trạch lại thảm hại như vậy.
Sơ Hạ đau lòng chạy ra..
“A Trạch, anh sao vậy.
Sao mặt mũi lại thành ra thế này..”
Nói rồi cô quay sang Tuấn Lãng..
“Anh đánh anh ấy?”
Tuấn Lãng sờ sờ chóp mũi, coi như thừa nhận.
Sơ Hạ nổi điên, đánh túi bụi vào