Cuối tuần, Andy về nước theo lời mời của Cố Hạo Trạch.
Vừa ra khỏi sân bay, nhìn thấy Cố Hạo Trạch, anh lập tức vẫy tay như con mèo thần tài..
“Cố, tôi ở bên này này..”
Cố Hạo Trạch hừ lạnh khinh thường.
“Cậu đừng xán lại gần tôi, tôi là trai thẳng..”
“Cmn, cậu nói cứ như tôi là gay không bằng..”
“Chả nhẽ tôi nói sai..”
Andy giật giật khoé môi.
“Cậu có tin tôi vào đặt vé quay lại Mỹ ngay không..”
Được rồi, chiêu này thì Cố Hạo Trạch chịu thua.
Anh lập tức xuống giọng.
“Được rồi được rồi, cậu là nhất.
Mời cậu lên xe..”
Andy nở mũi, như ông hoàng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, hất cằm ra lệnh..
“Còn không mau lái xe..”
Cố Hạo Trạch ảo não cào tóc, vì Hạ Hạ, anh nhịn..
Sau khi khám bệnh cho Sơ Hạ, Andy tưng tửng bước ra, nhìn Cố Hạo Trạch cười ngả ngớn..
“Cố, cậu không phải lo đâu.
Cô ấy hoàn toàn khoẻ mạnh, có sinh cho cậu cả một đàn con cũng không vấn đề gì..”
Cố Hạo Trạch thở phào, nhưng vẫn có chút lo lắng..
“Chả phải cô ấy bị tim bẩm sinh sao.
Cậu nói không có việc gì là thế nào..”
“Cuộc phẫu thuật bốn năm trước khá thành công, bây giờ có thể nói cô ấy không khác người bình thường là bao..”
Nghe đến đây Cố Hạo Trạch yên tâm rồi, cuối cùng anh cũng trút bỏ được gánh nặng.
Nhưng hình như anh đã vui mừng quá sớm.
Vì lúc này Andy lại bắt đầu đùa giỡn..
“Này Cố, cậu lo lắng cho cô ấy như vậy, hay là suy nghĩ lại đi, buông tay cô ấy, quay lại với tôi.
Thế nào?”
Cố Hạo Trạch còn chưa kịp phản ứng, đằng sau đã vang lên giọng nói mềm mại..
“Cái gì mà quay lại với anh? Cố Hạo Trạch, anh nói rõ xem nào..”
Cố Hạo Trạch oan ức, anh vội ôm cô vào lòng rồi trừng mắt với Andy.
“Hạ Hạ, em đừng nghe cậu ta nói bậy.
Từ trước đến giờ trái tim này chỉ thuộc về mình em..”
Andy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại càng thêm dầu vào lửa..
“Này này Cố, cậu không quên nhanh như vậy chứ, chẳng phải chúng ta từng ngủ chung trên một chiếc giường sao?”
Đến đây thì Sơ Hạ không vui thật rồi, cô trừng mắt nhìn Andy, rồi quay lại nhìn Cố Hạo Trạch đầy ấm