Cố Hạo Trạch không cần nghe giải thích nữa, cũng không muốn nghe.
Anh rút điện thoại ra, gọi cho luật sư của mình.
“Tôi muốn kiện cô ta về tội xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi và vợ tôi.
Nhân viên của tôi có thể làm chứng, còn có video từ camera ghi hình làm bằng chứng.
Khiến cô ta ngồi tù mọt gông cho tôi..”
Lâm Kiều run rẩy muốn xin lỗi, nhưng nhanh chóng bị bảo vệ lôi đi.
Cố Hạo Trạch ôm Sơ Hạ về văn phòng.
Vừa tới nơi, cô đã nhào tới, vạch áo anh ra kiểm tra.
“Em làm gì vậy..”
Sơ Hạ vẫn chưa nguôi giận, cô đè anh xuống ghế sofa.
“Anh ngồi yên đó cho em.
Cô ta vừa nói như vậy, có phải anh và cô ta có gì mờ ám không?”
Trán Cố Hạo Trạch vạch ra vài vạch đen, anh đau khổ giải thích.
“Không có mà, anh thề anh còn không nhìn rõ mặt cô ta..”
Sơ Hạ lật người anh kiểm tra, không thấy dấu vết gì thì ghé mũi vào người anh ngửi ngửi.
Cố Hạo Trạch buồn cười, anh biết giờ mình mà phản kháng cô còn giận hơn, vậy nên mặc cô muốn làm gì thì làm.
“Bảo bối, em xem.
Anh hoàn toàn trong sạch..
Thể xác này chỉ thuộc về em, cả trái tim cũng vậy..”
Dù sao thì phụ nữ cũng không nói lí, hơn nữa cô còn bị chọc tức như vậy, làm gì có chuyện để yên.
“Chưa làm không có nghĩa sẽ không làm.
Cô ta đam nói như vậy chứng tỏ cô ta có ý đồ xấu với anh.
Hôm nay em mà không tới chẳng phải cô ta sẽ làm loạn sao.
Mà tại sao anh có thể tuyển nhân viên như cô ta được chứ..”
Cố Hạo Trạch oan uổng trả lời.
“Thì anh cứ nghĩ cô ta là em họ của Lâm Giai, dù sao thì Lâm Giai cũng là trợ lý đắc lực của anh.
Anh cho cô ta đi cửa sau chỉ vì cô ta là em họ của Lâm Giai thôi..”
Nói đến đây Sơ Hạ mới biết Lâm Kiều không qua phỏng vấn mà được đi cửa sau.
Cô lại véo vào eo anh, lần này là mạnh tay hơn những lần trước đó.
“Cố Hạo Trạch, anh giỏi nhỉ.
Dám cho gái đi cửa sau vào công ty.
Anh có biết mình sắp có vợ rồi không.
Hôm nay em phải thay trời hành đạo, nếu không anh sẽ tái phạm..”
Cố Hạo Trạch xanh mặt,