Anh nhíu mày, nhẹ tay nhẹ chân đỡ người cô lên rồi cho cô tựa vào đầu giường, sau đó lấy cái gối mềm để kê lưng cho cô. Anh nắm vài viên thuốc rồi đưa đến bên miệng cô, trầm giọng nói: "Há miệng."
Chu Phù vừa khó chịu khóc vừa ngoan ngoãn làm theo.
Cô vừa uống thuốc xong thì anh lại đút cho cô một thìa gì đó.
Đắng quá! Cô nếm ra được cái vị đắng ấy vì ngày nào cũng phải uống thuốc bắc. Cô cứ ngỡ đêm nay có thể chạy thoát, nào ngờ anh lại mang từ nhà tới đây.
Trần Kỵ ngồi bên mép giường kiên nhẫn đút thuốc cho cô từng thìa một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, vì đêm nay bị bệnh nên cô yếu ớt hơn cả thường ngày, mới uống được hai thìa thuốc đã bắt đầu tránh né: "Đắng quá!"
"Uống cho hết." Anh khăng khăng muốn cô uống hết.
Nhưng Chu Phù lại bĩu môi ngoảnh mặt sang một bên, không chịu nhìn anh.
"Chỉ hai thìa nữa thôi." Thiếu niên khẽ thở dài, lần đầu tiên cất lời dỗ dành: "Nhóc nghe lời chút đi."
**
Sáng hôm sau, lúc hai người tới trường thì trong lớp chỉ mới lác đác vài ba người.
Đêm qua, vì phải thức trắng để trông nom cô nên vừa ngồi vào chỗ thì Trần Kỵ đã nằm lên bàn ngủ bù.
Chu Phù đã được chăm sóc tận tình nên tinh thần khỏe khoắn hơn trông thấy. Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy anh quay mặt về phía mình mà khoanh tay ngủ thì không hiểu sao lại nghĩ tới đường nét gần tối qua mình vẽ trong lúc vô tình.
Cô lặng lẽ lục tìm trong cặp rồi lén vừa nhìn anh vừa vẽ thêm vài nét.
Một lát sau, đám bạn của Chu Chi Tinh gọi cô ra ngoài.
Dù đó có là người hiền lành cách mấy thì cũng sẽ bực bội nhíu mày khi bị kiếm chuyện hết lần này đến lần khác.
Thế mà không ngờ mấy người này lại xin lỗi cô vì chuyện cửa sổ và tạt nước.
Còn là với thái độ vô cùng dè dặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Chu Phù cũng đoán có lẽ chuyện kia là bọn họ làm, nhưng ai ngờ chỉ sau một đêm mấy người này lại chủ động thừa nhận và nói lời xin lỗi.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới vết thương mới trên hàng lông mày Trần Kỵ tối qua lúc anh về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết ngay là không đơn giản như những gì anh đã kể rồi mà.
Lần đầu tiên Trần Kỵ không vắng mặt buổi thi thử giữa kỳ vào một ngày sau.
Ngay cả Lục Minh Bạc cũng không nhịn được mà trêu chọc khi thấy anh tại điểm thi: "Khách hiếm kìa!"
Bài thi kết thúc, tối đó, cán bộ lớp rủ mọi người tụ họp lại ăn một chầu để giải tỏa căng thẳng.
Hứa Tư Điềm quay qua nói: "Cậu chờ tớ chút, chút nữa tớ ngồi với cậu nhé!"
"Hơ?" Chu Phù vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ăn chung nha?"
"À, được thôi..."
Nói xong Hứa Tư Điềm chạy vọt tới nhà vệ sinh.
Chu Phù nhìn sang Trần Kỵ theo phản xạ: "Anh có đi không?"
"Đi con khỉ!" Anh tỏ ra không kiên nhẫn
Anh có quen biết gì với đám học sinh gương mẫu đó đâu? Vì cách chơi của hai bên khác nhau nên anh chưa bao giờ tham gia các hoạt động tập thể.
Chu Phù "ồ" lên một tiếng.
Trần Kỵ nhướng mày: "Nhóc cũng không cần tỏ ra hụt hẫng thế đâu."
"..."
Bữa liên hoan một lớp chia hai bàn ngồi giống như Chu Phù nghĩ. Nhóm thì ngồi yên và trò chuyện với nhau, có nhóm còn so đáp án của bài thi khi sáng, bầu không khí "con ngoan trò giỏi" này đúng là có hơi không phù hợp với một người thích cho mình một lối đi riêng như Trần Kỵ.
Chu Phù kiềm lòng không đặng mà nhoẻn môi cười.
Bữa liên hoan kéo dài đến gần chín giờ, vốn dĩ đã đến lúc nên về nhà nhưng không biết giữa chừng có ai bảo muốn đi Karaoke, thế là một đám hùa theo.
"Được chứ được chứ, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, có phải đi học đâu!"
"Đúng đó, đi chung đi, thi thử xong cả rồi mà!"
Hứa Tư Điềm vô cùng hồ hởi, cô ấy kéo Chu Phù đi cùng.
Nhưng vì không có Trần Kỵ ở đây nên Chu Phù hơi sợ về nhà muộn, muốn từ chối song Hứa Tư Điềm lại năn nỉ cô: "Chời ơi, đã đi thì phải chơi tới bến chứ!"
"Hơn nữa, tớ nghe nói Lục Minh Bạc đang ở tiệm Karaoke kia... À hình như còn có Trần Kỵ nữa. Đã là nơi hai người đó ghé chơi thì chắc chắn sẽ vui lắm."
Chu Phù không chống cứ được sự nhõng nhẽo nài nỉ của Hứa Tư Điềm, cuối cùng vẫn đi theo cả bọn.
Sau khi tới nơi, bọn con trai trong lớp bắt đầu ôm micro mà gào rống như tiếng quỷ khóc sói tru.
Chu Phù ngồi trong góc với Hứa Tư Điềm, từ nãy đến giờ không hề gặp được Lục Minh Bạc hay ai.
Trông Hứa Tư Điềm có vẻ khá hụt hẫng, cô ấy lặng lẽ mở nắp lon bia ra và tu ừng ực từng ngụm nhỏ.
Mới uống nửa lon mà cô ấy đã nói chuyện lè nhè: "Chúc Chúc à, tớ nghe nói tối nay Lục Minh Bạc đã khiển trách bọn Chu Chi Tinh... Cả hai đều ngồi cùng bàn mà sao suốt ngày Trần Kỵ để ý đến cậu, che chở cho cậu trong khi Lục Minh Bạc lại xem tớ như không khí vậy?"
Chu Phù giật mình, Trần Kỵ, anh ấy... có để ý đến mình suốt ngày đâu... nhỉ?
Hứa Tư Điềm nói câu ấy rồi định bật nắp một lon bia nữa.
Chu Phù vội vàng cản cô ấy lại: "Đừng uống nữa, tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Vừa nghe đến từ "về", Hứa Tư Điềm lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý chết cũng không chịu về, cuối cùng thành công làm mình đau đầu, buồn nôn. Cô ấy ôm chầm lấy Chu Phù: "Chúc Chúc ơi, cậu có mang giấy theo không? Tớ buồn nôn quá..."
"..."
Chu Phù lục lọi cặp cả buổi vẫn không tìm thấy, cô đứng lên: "Để tớ ra quầy mua cho cậu."
Ra khỏi phòng riêng, cô dựa theo trí nhớ rẽ qua bên trái.
Chỉ là cô mới đi được hai bước thì một tên nát rượu đã lấn tới, mình mẩy gã nồng nặc mùi rượu, tay còn cầm chai rượu đi đứng không vững, không biết là vô tình hay cố ý mà cứ lấn tới chỗ Chu Phù.
Cô gái nhỏ khó chịu nhíu mày lại, tránh sang một bên khác trên hành lang trong vô thức.
Nào