Vì phải đổi chỗ ngồi nên thứ hai hôm nay hầu như ai cũng tới sớm hơn bình thường.
Thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc đứng trên bục giảng phát kết quả bài thi.
Sau khi nhận, các học sinh đổi chỗ ngồi của mình dựa trên thứ hạng tương ứng trên giấy.
Hết dọn hộc bàn lại kéo bàn kéo ghế, mọi người hò hét ầm ĩ, cả lớp vô cùng hỗn loạn.
Đến khi Chu Phù vào lớp thì hơn nửa lớp đã đổi chỗ xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tư Điềm ngồi lẻ loi ở bàn hai tổ một, ủ rũ cúi gằm mặt, thỉnh thoảng còn xoay người lại nhìn xuống bàn cuối.
Chu Phù đi lên nhận kết quả thi của mình ở thầy chủ nhiệm. Cô xếp thứ hai trong lớp, xem như không lãng phí hơn mấy trăm nghìn học phí dạy kèm ở Bắc Lâm.
Cô ngồi vào chỗ của mình, trước bàn của Hứa Tư Điềm.
Vừa xoay người lại thì cô đã nghe thấy tiếng cô ấy thở dài: "Nếu tớ cũng bị điểm thấp thì tốt rồi."
Chu Phù: "..."
Nếu người khác nghe thấy câu này có lẽ sẽ kêu Hứa Tư Điềm làm màu, nhưng Chu Phù biết tâm tư của cô ấy nên thấy cũng hợp tình hợp lý.
Cô nhìn theo ánh mắt Hứa Tư Điềm. Giờ phút này, bàn cuối tổ bốn vốn là của cô và Trần Kỵ đã thuộc về Chu Chi Tinh.
Chu Phù nhỏ giọng hỏi: "Chu Chi Tinh... học kém thế cơ à?"
Mặc dù đúng là cô ta thể hiện mình là người không quan tâm đến chuyện học hành nhưng cũng đâu đến mức bét lớp chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải đâu, cậu ta cố ý đó!" Hứa Tư Điềm lắc đầu: "Vì trước giờ Trần Kỵ đều lười làm bài kiểm tra, nghìn năm vẫn như một, cậu ta muốn ngồi cùng bàn với Trần Kỵ nên nộp giấy trắng thôi. Dù sao bình thường điểm của cậu ta cũng chẳng cao, người nhà cũng đâu quan tâm."
Chu Phù tức thì im bặt, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Chu Chi Tinh. Cô bỗng đồng cảm với Hứa Tư Điềm.
Có điều lúc này dường như sắc mặt Chu Chi Tinh trông cũng không được ổn cho lắm.
Hứa Tư Điềm bĩu môi: "Nhưng lần này Trần Kỵ đi thi thử nên cuối cùng thành ra Lục Minh Bạc ngồi chung với cậu ta."
Chu Phù: "..."
Hứa Tư Điềm ngoái lại liếc dáng vẻ hào hứng ra mặt của Lục Minh Bạc, tức giận nói: "Cậu nhìn cái điệu bộ kém sang của tên đó kìa!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù: "..."
Chu Phù ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Cậu có biết ai ngồi cạnh tớ không?"
Hứa Tư Điềm lắc đầu: "Chắc là lớp trưởng hoặc lớp phó học tập, bình thường có hai người đó là điểm cao chót vót."
Chu Phù "ồ" một tiếng rõ dài, trong giọng điệu khó nén sự hụt hẫng.
Song, vài giây sau đó thì Trần Kỵ nghênh ngang bước tới chỗ cô.
Sau đó anh ngồi vào cái ghế cạnh cô một cách chây lười, giở giọng lưu manh: "Chào hỏi lại nhé bạn cùng bàn mới?"
Chu Phù ngập ngừng nhắc nhở anh: "Thầy chủ nhiệm bảo ngồi theo thứ hạng mà..."
Thiếu niên nghe vậy thì nhướng mày, không nhanh không chậm đặt tờ giấy trên tay lên bàn, hai ngón tay nhàn nhã đẩy nó tới trước mặt Chu Phù, mặt bày biểu cảm "Nhóc coi thường ai đấy?", đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào nơi viết thứ hạng.
Hạng 1.
Chu Phù thảng thốt mấp máy môi, không thốt nên lời.
Còn Hứa Tư Điềm không kìm được la toáng lên "Má ơi!"
Trần Kỵ nhếch môi dưới khẽ đến mức khó thấy, anh kiêu ngạo nhéo mặt Chu Phù và nói với giọng khá là gợi đòn: "Ai đó khuyên tôi gì mà phải chăm học vào, còn khóc lóc cầu xin đòi tôi ngồi cùng bàn với cô bé đó đấy?"
Chu Phù: "..."
Rõ ràng là cô! Không! Nói câu sau mà!
Còn khóc lóc cầu xin gì nữa đây...
Thiếu niên lười biếng nguýt cô: "Có chuyện gì ông đây không làm được đâu?"
Chu Phù cười tủm tỉm suốt cả buổi trưa.
Bản thân cô không tự phát hiện ra nhưng Trần Kỵ thì thấy hết, anh uể oải nói: "Ngồi cùng bàn thôi mà, có cần vui đến thế không?"
Chu Phù cố không cười nữa, trừng mắt với anh một cái.
Cô đang định giải thích mấy câu cho mình thì lớp trưởng đã cầm mấy tờ giấy đi tới trước bàn hai người, thông báo với cả lớp: "Thầy chủ nhiệm bảo mọi người điền ngày tháng năm sinh, địa chỉ quê quán và số điện thoại. Mỗi tổ điền chung một tờ, bắt đầu từ bàn đầu tiên, điền xong truyền xuống."
Chu Phù nhận tờ giấy, cẩn thận viết từng nét rồi đưa cho Trần Kỵ.
Sau khi nhận lấy, anh chỉ viết mấy từ qua loa rồi nằm ngủ tiếp ngay.
Chu Phù truyền giấy ra sau.
Hứa Tư Điềm nhận lấy, vô ý liếc qua thì thốt "ơ" lên, vỗ vàng vỗ vào Chu Phù: "Chúc Chúc, thì ra sinh nhật cậu trước lễ Giáng Sinh một ngày hả? Thế là đêm Giáng Sinh rồi còn gì?"
Chu Phù gật đầu.
Hứa Tư Điềm tiếp tục reo lên: "Thế thì sắp đến rồi!"
"Ừa."
"Cậu có định làm gì không?"
Chu Phù ngẩn người, sau đó buồn bã đáp: "Tớ cũng không biết, hồi trước đều là ba mẹ và bạn bè thuở bé tổ chức cho tớ, nhưng năm nay đều không có họ."
"Không sao đâu, không sao đâu, năm nay có bọn tớ mà!" Hứa Tư Điềm vuốt ve má cô một cách trìu mến, hai mắt cô ấy bỗng nhiên sáng ngời: "Phải rồi! Tớ nhớ ngày Giáng Sinh trường mình sẽ có một trận đấu bóng rổ với mấy người bên Tư Cao, chúng mình