"Lén đo kích cỡ xong hết rồi à?" Anh đột nhiên hỏi.
Chu Phù nghĩ ngợi rồi thành thật báo cáo: "Chưa ạ, còn thiếu eo nữa."
Cô vừa dứt lời thì thiếu niên nhàn nhã dang hai tay với cô: "Thế đo đi."
"Dạ?"
"Nhanh lên!" Anh thúc giục một cách lưu manh: "Đằng nào cũng phải đo thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù "à" một tiếng rồi chậm rãi tiến lại gần anh. Không biết lúc đó cô nghĩ gì trong đầu mà lại kiễng chân ôm lấy vòng eo thon thả của thiếu niên.
Khoảnh khắc ấy, dường như quanh đây chỉ còn tiếng tim đập dữ dội, không biết là của cô hay Trần Kỵ.
Cô cắn môi, ôm chặt hơn.
Thiếu niên khẽ cúi đầu, mùi hương thoang thoảng sau khi vừa tắm xong của cô gái nhỏ tràn ngập nơi chóp mũi.
Hai người ăn ý đứng yên, lặng lẽ duy trì tư thế này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Kỵ để ý thấy cô mặc bộ đồ ngủ mỏng tang mới hắng giọng, khẽ cười chế nhạo cô: "Vừa phải thôi chứ."
"Hơ?"
"Muốn dê xồm cũng vừa thôi, đừng tham quá."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng trước lễ Giáng Sinh một ngày, bữa sáng của Chu Phù không còn là cháo trắng dưa cải nữa.
Mà là bát mì trường thọ đậm đà cùng với hai cái bánh bao trứng lòng đào giòn giòn, vàng óng trên đó.
Hai mắt Chu Phù sáng ngời quay ngoắt sang Trần Kỵ: "Anh biết hôm nay là sinh nhật em à?"
Hình như cô chưa nói với anh mà?
Thiếu niên chẳng buồn ngước lên, thản nhiên đáp: "Có gì mà tôi không biết đâu?"
Chu Phù nhếch miệng cười, nếm thử thì ngon đến mức híp mắt đầy hưởng thụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ liếc thấy vậy, khóe môi khẽ nhoẻn lên.
Sau tiết đầu tiên buổi chiều là cuộc đấu vòng tròn môn bóng rổ được mọi người trông đợi bấy lâu nay.
Trận đấu năm nay sẽ được tổ chức tại sân bóng của trường Trung học Kim Đường.
Tiếng chuông vừa vang lên, đám học sinh đã ùa xuống dưới.
Hứa Tư Điềm cũng vô cùng phấn khích, cô ấy lấy hai bình nước đã chuẩn bị sẵn ra khỏi cặp rồi đưa cho Chu Phù một chai: "Chút đi đưa nước cậu đưa cho người giỏi nhất đội trường mình, tớ đưa cho người giỏi nhất đội trường đối thủ nhé, thế cho công bằng!"
Chu Phù không kiềm được bật cười: "Ừm!"
Thống nhất xong, hai người tay trong tay cùng nhau tới sân bóng.
Không ai thấy mặt mày Trần Kỵ ngồi cạnh đang tối tăm nhường nào.
Hứa Tư Điềm dẫn Chu Phù đến sân bóng. Ban đầu cô ấy chỉ định chọn đại một chỗ mà ngồi nhưng lại thấy Chu Chi Tinh ngồi chễm chệ trên hàng ghế đầu gần khu nghỉ ngơi của cầu thủ nhất. Hứa Tư Điềm khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng kéo Chu Phù ngồi vào hàng đầu tiên.
Nửa đầu của trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Đúng như Hứa Tư Điềm đã nói, nhìn đâu cũng thấy những anh chàng đồ sộ cao một mét tám khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Chu Phù không rành luật chơi bóng rổ nên không hứng thú bằng, chỉ biết dán mắt vào những con số trên bảng tỷ số, thỉnh thoảng hỏi: "Bên nào là đội mình?"
Hứa Tư Điềm: "Đội ít điểm hơn."
"..."
Lúc này, chỉ mới năm phút trôi qua mà điểm số giữa hai đội đã cách nhau lên đến hai mươi điểm.
Hứa Tư Điềm phổ cập khoa học: "Đội bóng rổ trường ta đúng là không giỏi lắm, bên trường Tư Cao chăm tập thể hình hơn. Phần lớn những người được tham gia cuộc thi giữa hai trường như này đều được huấn luyện chuyên nghiệp gần như không thể thắng được họ, chỉ cần thua không thảm quá thôi!"
Quả nhiên, sau hơn nửa hiệp, khoảng cách tỷ số của hai đội đã vượt hơn sáu mươi điểm.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, những người đứng ngoài thậm chí còn không kiềm được hò hét động viên.
Lục Minh Bạc chảy mồ hôi đầm đìa ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, đang mất tinh thần mà vẫn phải nặn ra nụ cười dỗ dành Chu Chi Tinh đang thấy bẽ mặt.
Hai phút sau, sân bóng bỗng nhiên dấy lên một trận xôn xao.
Hứa Tư Điềm nhìn theo tiếng huyên náo, theo phản xạ vỗ vào người Chu Phù: "Mẹ nó, bạn cùng bàn của cậu tới rồi kìa Chúc Chúc!"
"Hả?"
Đợi khi Chu Phù lấy lại tinh thần thì Trần Kỵ đã băng qua từng hàng ghế trên khán đài và đứng yên ngay trước mặt cô.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trả lại cho cô bình giữ nhiệt của cô đã lấy đi lúc ở trong lớp rồi thong dong cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, nhét vào ngực cô như thể đang ở nơi không người để lộ đồng phục của đội bóng rổ trường Trung học Kim Đường.
Tiếng bàn tán đầy hào hứng của các cô nữ sinh tức thì tràn ngập cả sân bóng.
Phía bên kia, Lục Minh Bạc thấy Trần Kỵ đã tới, dáng vẻ ủ rũ lập tức bay biến như được đánh tiết gà vậy.
Nửa hiệp sau, quả bóng chỉ đi đi về về giữa hai tay Trần Kỵ và lưới bóng rổ như mọc mắt.
Trong vòng mười phút ngắn ngủi, một mình anh đã kéo tỷ số về 2:3.
Rõ ràng tiếng thét lanh lảnh quanh đây còn phấn khích hơn trước nữa.
Chu Phù cũng không nhìn chằm chằm vào bảng tỷ số nữa mà chăm chú dõi theo bóng người cao lớn quen thuộc trên sân.
Hứa Tư Điềm thình lình lên tiếng: "Chúc Chúc à, hình như bạn cùng bàn của cậu giỏi nhất đội đó."
Chu Phù cầm bình giữ nhiệt trên tay, tim đập không ngừng: "Ừ..."
Vào lúc đếm ngược trận đấu, Trần Kỵ sải bước, quả bóng bay qua nửa sân bóng rơi chuẩn xác vào lưới.
Giây phút cuối cùng, tỷ số đã đảo ngược, đội nhà hơn ba điểm.
Khán