“Không nhìn thấy tôi?” Anh hỏi.
Nhất thời, Chu Phù còn chưa quen với việc nhìn thấy anh trong trường học.
Ít nhiều cô cũng có chút lo lắng: “Nhìn, nhìn thấy?”
“Nhìn thấy?” Có lẽ là vì vừa mới ngủ dậy, giọng nói của Trần Kỵ hiếm khi mang theo chút bực bội: “Nhìn thấy mà không gọi?”
Bản thân anh cũng không hiểu, tại sao hành động cẩn thận kéo dài khoảng cách với mình của cô sau khi bước vào lớp lại khiến anh hơi canh cánh trong lòng: “Giả bộ không thấy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
“Không phải…” Chu Phù nhét cặp sách vào ngăn kéo rồi ngồi vào chỗ ngồi, sau khi làm xong một loạt việc, cô phát hiện ánh mắt uể oải của đối phương vẫn chưa rời khỏi người mình, dáng vẻ cứ như không đợi được cô trả lời sẽ không chịu để yên. Nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh rất nhiều, cô mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì, đành bất chấp khó khăn hỏi một câu: “Tại sao anh lại ở đây?”
“…”
Lời này vừa thốt ra, cô liền cảm thấy câu hỏi này thật sự có chút không ổn, học sinh mà còn không thể đến trường học à?
Nhưng Trần Kỵ lại giống như bị hỏi khó, lông mày cau lại, anh cũng không hiểu sao mình lại đến đây.
Một lúc lâu sau, Chu Phù mơ hồ nghe thấy tiếng cười giễu quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng nói của thiếu niên ngân dài, đột nhiên anh nghiêm túc nói: “Đến học tập, ông đây, thích, học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phù: “…”
Cả người anh tản ra khí chất lưu manh bất cần đời, từ đầu đến gót chân đều
chẳng có một tí tẹo nào liên quan đến thích học.
Chu Phù cũng không biết cứ thế im lặng thì có tỏ ra không tốt lắm hay không, đây đúng là lý do căn chính miêu hồng*, có lẽ cô nên khen ngợi đôi câu. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô dịu giọng nói: “Vậy anh giỏi quá.”
(*) Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Trần Kỵ: “…”
Lần đầu tiên Trần Kỵ bị cô chặn họng không nói nên lời.
Tiếng chuông báo giờ đọc bài buổi sáng vang lên, Hứa Tư Điềm không thể không từ ngoài lớp trở về chỗ ngồi. Nhìn thấy quyển sách bài tập Chu Phù tiện tay lật ra hơi vượt qua biên giới, chiếm một góc nhỏ trên bàn Trần Kỵ, cô ấy còn khá quan tâm đẩy về thay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù vốn tưởng mình đã rất e dè Trần Kỵ, không ngờ có người còn sợ anh hơn mình, nhất thời cô không nhịn được cười.
Bởi vì tiếng cười khẽ này mà Trần Kỵ vô thức quay đầu sang, một tay uể oải chống lên bàn nâng mặt, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Chu Phù, có chút ngây ngẩn.
Dường như đây là lần đầu tiên cô cười như vậy trước mặt anh.
Nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Tiết đọc bài buổi sáng là tiếng Anh. Chu Phù mở sách ra, nhẹ giọng đọc theo tiết tấu chậm rãi trong lớp, phát âm chuẩn và lưu loát.
Trần Kỵ đến tay không, lúc này cũng không hề coi mình là người ngoài, thản nhiên duỗi tay lấy quyển sách trên bàn Chu Phù đặt lên mặt.
Sau đó, dưới giọng đọc nhẹ nhàng của cô, anh gối đầu lên sách giáo khoa của cô, tiếp tục ngủ bù.
Giấc ngủ này đến khi chuông tan học vang lên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Minh Bạc vốn hào hứng xoay người lại, muốn cùng người anh em hiếm khi
có thể gặp nhau ở trường ôn lại chuyện xưa, thấy vậy lập tức ngậm miệng.
Anh ấy thật sự đã từng lĩnh giáo cái nết khó chịu khi tỉnh dậy của người anh em này, nếu cãi nhau với anh thì cái mạng nhỏ này coi như toang một nửa.
Tan học chưa được mấy phút, bên ngoài hành lang lại giống như hôm qua, thoáng cái đã có không ít học sinh nam từ khác lớp khác đổ về.
Lần này đã khá quen việc dễ làm, bọn họ cũng không chú ý chỗ trống bên cạnh Chu Phù đã có thêm một người đang nằm sấp ngủ. Sau khi tốp năm tốp ba tiến vào từ cửa sau, tất cả đều vây quanh cô.
Chu Phù hơi nhíu mày, hai tay bịt tai lại, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, im lặng học từ đơn của mình.
Một đám người cười đùa ngả ngớn. Hôm qua không lấy được phương thức liên lạc, hôm nay lại muốn lấy, mấy lời bỉ ổi nối đuôi nhau không dứt, ồn ào nhốn nháo, tiếng động quả thật không nhỏ.
Mấy giây sau, thiếu niên im lặng ngủ nguyên cả buổi ở bên cạnh đột nhiên đạp một cước vào chỗ trống của Lục Minh Bạc ở hàng trước.
“Cạch” một tiếng, chiếc ghế lập tức ngã ra trước mặt đám người.
Cả bọn vô thức im lặng.
“Đệt mẹ cút ngay hết cho ông.”
Giọng nói của thiếu niên không lớn, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng đáng sợ, chất giọng trầm khàn cuốn hút khiến người ta hoảng sợ.
Có người hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng nói: “Chết tiệt, là anh Kỵ!”
“Đi đi đi, đi mau lên.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
Chu Phù vô thức siết chặt lòng bàn tay, trái tim đập dữ dội.
Một lúc sau, dường như Trần Kỵ nhận