Đợi sau khi Trần Kỵ rời đi, Hứa Tư Điềm mới thở phào một hơi, lo lắng hạ thấp âm lượng: “Làm tớ sợ muốn chết, tự nhiên lại tới đây.”
Chu Phù nghe vậy, nói: “Cậu rất sợ anh ấy à?”
Mặc dù bản thân cô cũng có chút sợ hãi.
“Ai mà không sợ cậu ấy, Lục Minh Bạc hung dữ như vậy mà cũng phải hòa nhã với cậu ấy. Cậu mới chuyển đến nên không biết thôi, Trần Kỵ nổi tiếng ở chỗ chúng ta là đối xử với ai cũng lạnh như băng, rất nhiều cô gái thích cậu ấy nhưng cũng không dám đến gần, cũng chưa thấy cậu ấy để ý tới ai.”
“Học chung lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên tớ nghe cậu ấy nói nhiều nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng lông mi rũ xuống của Chu Phù khẽ chớp.
Trần Kỵ tiện tay cầm một cái bát khác trên bàn lên, sau đó mặt không cảm xúc đi đến trước mặt chủ quán: “Mì bò, thêm thịt bò.”
Sau đó lại thản nhiên nói thêm một câu: “Không để cay.”
Một lúc sau, trước mặt Chu Phù lại đặt một bát mì khác, thịt bò đầy ắp, cũng
không thấy dầu ớt đỏ rực.
“Quao, còn là mì bò nữa, nhiều thật á, lời rồi lời rồi. Vừa khéo cậu cũng không ăn cay.” Hứa Tư Điềm cúi đầu gắp một miếng mì của mình, sau đó đột nhiên lại tò mò: “Này, sao Trần Kỵ biết cậu không ăn cay.”
“Hả?” Không hiểu sao Chu Phù lại hơi căng thẳng, cô chia cho cô ấy một ít thịt bò: “Chắc là lúc nãy mới nói nên anh ấy nghe được…”
Hứa Tư Điềm không nghĩ nhiều, cô ấy cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ thuận miệng lẩm lẩm: “Nhưng lúc nãy cậu ấy còn chưa đến…”
Cách đó mấy bàn không xa loáng thoáng truyền đến giọng nói của Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, không phải đã nói đến chỗ cũ ăn cá nướng sao? Sao lại vòng vào cái quán nhỏ này…”
Giọng nói của Trần Kỵ vẫn trầm thấp như trước: “Muốn ăn hay không?”
Chu Phù cắn miếng thịt bò tươi mềm, trái tim đột nhiên đập dữ dội.
Liên tiếp mấy tuần liền, đây là lần đầu tiên Trần Kỵ đến trường đúng giờ mỗi ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù đến cũng không chắc chắn sẽ nghiêm túc nghe giảng bài, thỉnh thoảng còn ngủ gật, nhiều nhất là lúc lười biếng cầm giấy copy, không ngừng vẽ những sơ đồ phác thảo mà Chu Phù nhìn không hiểu hết lần này đến lần khác.
Nhưng từ sau khi anh đến lớp, đám nam sinh lớp khác không có gan đến quấy rầy nữa.
Cũng không cần phải tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao tướng mạo và gia sản của bạn cùng bàn Trần Kỵ nhà người ta bày ra đó, người có mắt đều biết mình không có tí phần thắng nào.
**
Thời gian dần vào thu, qua mấy trận mưa to, không khí lạnh mạnh mẽ kéo tới.
Từ nhỏ Chu Phù đã là một con ma ốm, sức khỏe yếu ớt. Lúc trời nóng cũng coi như ổn, nhiệt độ vừa giảm, những bệnh cũ viêm mũi, ho khan ập đến như đã
hẹn trước.
Khiến ngày nào cô cũng đỏ mũi, đỏ mắt.
Trông vô cùng đáng thương.
Bà nội Tô Tú Thanh dựa theo đơn thuốc mà mẹ cô cho trước đó, đến tiệm thuốc bốc chút thuốc trở về sắc.
Chạng vạng tối hôm nay, hai người một trước một sau trở về từ trường học, vừa vào cửa đã nghe mùi thuốc bắc nồng nặc.
Có thể nói Chu Phù đã ngửi mùi này từ nhỏ đến lớn, cô rất quen thuộc, đã thành thói quen từ lâu.
Trần Kỵ cũng bất giác nhíu mày: “Mùi gì đây?”
Tô Tú Thanh nhấc nắp nồi đất lên, nhìn độ lửa, nghe tiếng cũng không quay đầu lại: “Thuốc của Chúc Chúc, sau khi cơm nước xong nhớ uống.”
Trần Kỵ nhớ lại lúc cô ở trường, dáng vẻ cầm khăn tay, đỏ mắt tủi thân nhảy mũi, lập tức chướng mắt bộ đồng phục tay ngắn mỏng manh trên người cô. Anh duỗi tay cầm lấy, giống như có chút tức giận, xụ mặt, giọng nói lạnh lẽo chế nhạo cô: “Cơ thể nhóc thế kia, thời tiết như vậy mà còn mặc cái này?”
“Thấy thuốc bắc dễ uống quá hả?”
Chu Phù: “…”
Dù sao cũng ở chung sớm chiều được gần hai tháng, ít nhiều Chu Phù cũng hiểu được tính tình của anh, bây giờ cô cũng không còn sợ anh như lúc trước.
Mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh như băng.
Cô nghĩ ngợi một hồi, có chút không phục, nhìn Trần Kỵ cũng đang mặc áo ngắn tay, Chu Phù phồng má lẩm bẩm: “Chẳng phải anh cũng vậy…”
“Nhóc thấy tôi hắt hơi lần nào chưa?” Thiếu niên cao ráo thản nhiên liếc cô từ trên cao: “Được lắm, cơ thể thì không chăm sóc tốt, nhưng lá gan lại lớn hơn không ít.”
“…”
Đổi thành hai tháng trước, nói cô hai câu, e là cô lại sợ đến khóc nhè, bây giờ đã dám cãi lại rồi.
“Lên lầu tìm đồng phục mùa đông đi.” Trần Kỵ không cho cô cơ hội từ chối.
“Vâng…”
Ở dưới lầu, Tô Tú Thanh ra khỏi phòng bếp, đánh lên người Trần Kỵ: “Cháu hung dữ với Chúc Chúc à?”
“Cháu nào dám hung dữ với con nhóc đó.” Giọng nói của thiếu niên không nhanh không chậm: “Bà à, bà nói đạo lý chút đi, đó là giáo dục nhẹ nhàng.”
Bước chân lên lầu của Chu Phù hơi khựng lại, dịu dàng khỉ ấy, hung dữ chết được.
Buổi tối, Chu Phù nghe lời lấy bộ đồng phục mùa đông của trường Trung học Kim Đường trong tủ ra.
Lúc trước vừa mới nhận về, Tô Tú Thanh đã giặt phơi chung với đồ mùa hạ cho cô, bây giờ lấy ra vẫn còn có hương thơm thoang thoảng.
Chu Phù ôm đồng phục ngồi trên giường, cô không khỏi bần thần. Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc mới đến vẫn là giữa hè, vậy mà thấm thoát cô đã ở Kim Đường gần hai tháng.
Sự bất an và bối rối lúc mới tới dường như đang dần biến mất, chỉ là ít nhiều cô cũng hơi nhớ ba mẹ. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy rồi mà họ vẫn không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Một lúc sau, Chu Phù bắt đầu mặc thử đồng phục.
Lúc trước cô đột nhiên chuyển trường giữa chừng, khi nhận đồng phục thì không còn nhiều kích cỡ để lựa chọn.
Sau khi mặc