Phải làm sao đây?
Câu hỏi này khiến cho Trần Kỵ khựng lại?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái hỏi như vậy.
Đôi môi mỏng của Trần Kỵ mím thành một đường thẳng, trầm ngâm giây lát, anh như thể đang suy nghĩ đối sách. Một lúc sau, lấy đầu lưỡi chọc vào hàm dưới: “Nhóc cho rằng tôi có kinh nghiệm à?”
Chu Phù: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đúng.
Hình như khoảng thời gian này cô đã quen thói ỷ lại vào anh, bất kể là ở trường hay ở nhà, hầu như anh đều giúp đỡ.
Tuy tính tình của anh rất tệ, lời nói ra cũng khá khó nghe nhưng chắc chắn có thể dựa vào. Đôi lúc Chu Phù cảm thấy có lẽ chẳng có chuyện gì là anh không thể làm được.
Anh đã quen quản cô như ông cụ non, mặc dù phần lớn thời gian đều tỏ ra hung dữ, nhưng tính cách của Chu Phù luôn mềm yếu, không có chủ kiến gì nên cũng rất vui vẻ để anh quản lý.
Bởi vì khi gặp phải chuyện khó giải quyết như này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu của cô là cầu cứu anh.
Hoàn toàn không ngờ, đây có lẽ sẽ là điểm mù năng lực hiếm có của anh.
Đột nhiên cô gái đứng tại chỗ, buồn bã nhìn xung quanh phòng học.
Sau tiết học thứ hai sẽ có giờ giải lao hai mươi lăm phút, hầu hết bạn học nào chưa ăn sáng sẽ chạy tới căn tin vào lúc này.
Hứa Tư Điềm cũng được cán bộ lớp gọi đi để giúp đăng ký dụng cụ thể dục cần dùng vào buổi chiều. Lúc này trong lớp chỉ còn lác đác mấy nam sinh bận sao chép bài tập.
Chu Phù cử động cái chân cứng đờ đầy tuyệt vọng, cô mới khẽ nhích một bước thì cảm giác trào ra nào đó lập tức làm cô khựng lại.
Cô im lặng hồi lâu, sau khi đấu tranh nội tâm dữ dội cô vẫn căng da đầu, lắp ba lắp bắp nói với Trần Kỵ: “Anh có thể... tìm bạn nữ lớp bên cạnh mượn cái kia giúp em được không...”
Yêu cầu này thật sự khá làm khó người khác, Trần Kỵ suýt nữa bị cô chọc tức đến bật cười, anh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nhóc cảm thấy có thể không?”
Bản thân Chu Phù cũng không khỏi phủ định: “Chắc khả năng không lớn.”
“...”
Một chút ảo tưởng cuối cùng cũng bị dập tắt, Chu Phù nhún vai, cụp mắt, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, thiếu niên bên cạnh thở dài, trong tay vẫn cầm chiếc cốc giữ nhiệt của cô rồi lạnh lùng nói: “Nhóc chờ chút.”
Nói xong, anh đanh mặt đi ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi quay lại, trong chiếc cốc giữ nhiệt đã đựng nước nóng có độ ấm vừa vặn. Anh thuận tay để lên bàn của Chu Phù, hiếm khi giọng nói trở nên hơi ngại ngùng, đè thấp giọng: “Chắc tiệm tạp hóa trong trường cũng có bán, tôi đi một chuyến, nhóc ngoan ngoãn một tí.”
Sau đó, mới mấy bước anh đã đi ra khỏi phòng trong ánh mắt đầy khó tin của Chu Phù.
Giờ nghỉ giải lao, trong tiệm tạp hóa có không ít học sinh, nhưng phần lớn đều chen chúc ở quầy đồ ăn, càng gần khu đồ dùng sinh hoạt thì càng ít người đến.
Cũng giống vậy, càng đi về phía đó thì càng thu hút sự chú ý.
Ngoài ra Trần Kỵ ở trường Trung học Kim Đường cũng có chút tiếng tăm. Vóc dáng và gương mặt này bày ở trong đám đông không muốn gây chú ý thì cũng khó.
Thiếu niên lười nhác đút một tay vào túi quần, lúc anh mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trước kệ bày đầy băng vệ sinh, mấy cô gái xung quanh làm bộ tình cờ đi qua đi lại sau lưng anh mấy lần.
Đời này Trần Kỵ chưa từng mua thứ này, vốn tưởng sẽ mua giống như giấy vệ sinh cầm bừa một cái là có thể rời đi. Nhưng anh đâu ngờ rằng cả một cái kệ bày đủ các loại.
Anh nghiền ngẫm một lúc cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Sau đó, mấy bạn học nữ đi tới đi lui kìm lòng không đậu tới gần anh: “Có cần bọn em chỉ anh chọn hay không?”
Giọng nói rất dè dặt nhưng lại không giấu nổi sự phấn khích.
Cho dù biết rõ nam sinh mua thứ này chắc hẳn mua hộ bạn gái, nhưng dường như có thể nói thêm vài câu với anh là họ đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đuôi mắt của thiếu niên hơi cụp xuống, đây đúng là cách nhanh nhất cũng không cần anh tốn tâm tư. Nhưng không biết tại sao anh lại không thèm nghĩ ngợi từ chối thẳng: “Không cần.”
Ngắn gọn dứt khoát, ngay cả từ chối cũng chẳng buồn nhả thêm một chữ.
Mấy nữ sinh ngại ngùng rời đi, Trần Kỵ uể oải rút điện thoại từ trong túi ra. Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, sau đó nhớ tới hai tháng nay hai người họ sống chung dưới một mái nhà lại cùng bàn. Có chuyện gì cũng nói thẳng mặt nên hoàn toàn không có phương thức liên lạc của đối phương.
Cuối cùng anh gọi điện cho Lục Minh Bạc.
Sau khi nối máy anh không nói thừa thãi câu nào, mở miệng nói: “Đưa điện thoại cho cô nhóc cùng bàn của tôi.”
Mấy giây sau, đầu bên kia vang lên giọng nói ỉu xìu của Chu Phù: “Có chuyện gì ạ?”
Ánh mắt thiếu niên lướt qua lướt lại trên kệ đồ, thái độ rất nghiêm túc như thể anh đang nghiên cứu thảo luận chuyên sâu về học thuật gì đó: “Muốn nhãn hiệu nào?”
Chu Phù: “... Hả?”
“Ồ.” Cô phản ứng lại, gò má hơi ửng đỏ, vội vàng nói ra tên một nhãn hiệu thường dùng.
Cô vốn cứ tưởng như vậy là xong.
Ngay sau đó, đầu bên kia lại hỏi tiếp: “Dài bao nhiêu? Dùng ban ngày hay dùng ban đêm?”
“...” Chu Phù cắn môi dưới: “Dùng ban ngày...”
“Sao còn chia ra cả loại lưới gì đó...” Trần Kỵ lẩm bẩm một tiếng.
Chu Phù nhanh chóng trả lời bừa.
Cuối cùng anh chốt lại một câu: “Muốn mùi gì?”
“Mùi?” Sao cô không biết thứ này còn chia ra thành các mùi nhỉ?
“Ờ, nhóc nhanh lên.” Trần Kỵ lạnh lùng thúc giục, vẻ mặt rất vặn vẹo: “Rất nhiều người đang nhìn ông đây!”
Giọng điệu này chọc cho Chu Phù thấy hơi buồn cười: “Có, có mùi gì...”
Anh gần như nhìn chằm chằm lên hàng chữ in trên ngoài bao bì: “Bạc hà gì đó...”
“...”
Mấy phút sau, Chu Phù cầm gói băng vệ sinh mà Trần Kỵ mua về, thuận tay cầm quyển vở bài tập che ở đằng sau, khom người đi chậm rãi về phía nhà vệ sinh.
Trần Kỵ thấy cô đi ra khỏi phòng học vẫn không yên tâm, dứt khoát đứng dậy đi theo cô tới nhà vệ sinh với dáng vẻ uể oải.
Sau khi cô gái xử lý xong cởi áo ngoài của trường ra, nhìn thấy màu đỏ sẫm dính lên vạt áo, cô nhíu mày chạy tới chỗ bể nước để giặt.
Trước đây cô chưa bao giờ phải làm những việc này, ai dè vốn chỉ là một vết đỏ nhỏ, vò tới vò lui lại lan ra cả một mảng lớn.
Không chỉ đỏ thẫm mà còn ướt đẫm, hoàn toàn không thể mặc được nữa.
Vừa khéo Chu Chi Tinh từ phòng bên cạnh đi ra thấy thế, cô ta liếc nhìn cô đầy ghét bỏ, sau đó đắc ý nhếch môi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi Chu Phù nhún vai, ảo não đi ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc áo đồng phục đã ướt hơn nửa thì Trần Kỵ đã đợi rất lâu ở hành lang bên ngoài.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi?” Là sự mỉa mai quen thuộc của anh: “Còn tưởng nhóc định ăn tết ở bên trong chứ?”
Chu Phù: “...”
Anh cụp mắt nhìn đồ trong tay cô, ngay lập tức hiểu ra.
“Nhóc đến tháng còn có thể đụng nước lạnh à?” Trần Kỵ tức không có chỗ xả, không nhịn được đưa tay nhéo má của cô: “Tưởng sức khỏe của mình rất tốt hả?”
“...” Chu Phù tự biết mình đuối lý, cô không dám lên tiếng cãi lại.
Ngay sau đó, Trần Kỵ sa sầm mặt cởi áo khoác đồng phục của mình ra, ném thẳng lên đầu cô, sau đó cầm lấy chiếc áo ướt trong tay cô rồi lạnh lùng nói: “Tự mặc vào đi.”
Khi cô ngước mắt lần nữa, trên người anh chỉ có mỗi một chiếc áo ngắn tay màu đen rộng rãi, Chu Phù không khỏi nhíu mày: “Như vậy anh sẽ bị ốm đấy.”
Giọng điệu của anh vẫn kiêu ngạo: “Nhóc tưởng tôi là nhóc đấy à?”
“...”
Nói xong, anh xoay người lười biếng quay về phòng học.
Chu Phù đi theo đằng sau, chầm chậm mặc áo khoác.
Sau khi mặc xong, cô càng cảm nhận rõ sự chênh lệch hình thể giữa hai người họ.
Chu Phù vốn chỉ cảm thấy anh cao lớn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng cô không ngờ đồng phục trường của anh lại có thể to cỡ này, suýt nữa trùm tới đầu gối còn có thể mặc thành váy.
Hai người chân trước chân sau trở lại phòng học.
Lúc này chỉ còn mấy phút nữa sẽ đến giờ học tiếp theo.
Một đám đàn anh đàn chị đứng trên bục giảng kiểm tra kỷ luật, Chu Chi Tinh cầm quyển sổ đi theo, không biết đăng ký cái gì ở trên đó: “Mọi người ổn định chỗ ngồi hết đi, kiểm tra lần lượt, lần này điểm sẽ liên kết với cờ đỏ thi đua của tuần sau. Những người không mặc đồng phục, không đeo thẻ học sinh đứng ra hết đây.”
Lúc này Chu Phù đã hiểu tại sao vừa nãy khi Chu Chi Tinh đi qua bên cạnh