Đại Ngụy năm thứ tư,
Mặt trời rạng sáng dần sau chân núi,
Cánh hoa cuối cùng trên cành đào khô từ từ rụng xuống, mùa đông lạnh giá qua đi, mùa xuân lại đến, muôn vật nảy nở, sinh sôi.
Tại nơi thành đô ồn ào náo nhiệt, mái ngói cùng đèn lồng đỏ xen kẽ nhau, xếp chồng lên từng lớp, từng lớp.
Trên đường lớn Hoàng Thành, có một tửu lâu to lớn nằm đó, cực kì nổi tiếng, danh chấn khắp chốn,
Tỏa Nguyệt lâu.
Đồ ăn ở đây không chỉ hấp dẫn, ngon miệng mà lại luôn thay đổi một cách kì lạ, đặc sắc,
Chính vì vậy mà tửu lâu này luôn luôn không ngớt người đến người đi.
Sâu bên trong, tại gian phòng bếp,
Mọi người bận rộn, nhanh chóng hoàn thành món ăn.
Một tiếng nói mềm mại vang lên, ngữ điệu nhẹ nhàng chỉ bảo,
"Sai rồi, câu làm như vậy không được. Khoai tây chiên phải chiên ngập dầu mới có thể chín hết."
Nữ tử dung mạo thanh tú, khoác một thân y phục màu lam nhạt, mái tóc đen dài cột lại cẩn thận đằng sau, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.
Nàng xắn cao tay áo, đổ dầu ngập vào chảo, cắt nhỏ khoai tây thành từng miếng, sau đó liền cho tất cả vào, bắt đầu chiên nóng.
Động tác nhuần nhuyễn, liền mạch như được cài đặt sẵn,
Khoai tây trong chảo chín dần ngả sang màu vàng đặc trưng, ngửi mùi là đã cảm thấy vô cùng hấp dẫn,
Cậu phụ bếp bên cạnh nhìn đĩa đồ ăn đã hoàn thành, cúi đầu,
"Cảm ơn bà chủ chỉ dạy."
Nữ tử lắc đầu, tay vỗ lên bả vai của hắn vài cái,
"Không sao, người mới từ từ học tập sẽ quen."
Nàng quay lưng, thả tay áo dài xuống, cất bước lên lầu,
Cậu phụ bếp kia nhìn theo bóng lưng nàng, suy tư vài giây, lại quay sang hỏi người bên cạnh,
"Bà chủ của chúng ta... Anh có biết...?"
Người kia vừa tiến lên từng bước, thuần thục rót một tách trà cho khách nhân, vừa xua xua tay,
"Đừng hỏi tôi, kể cả tôi đã làm việc ở đây những hai năm đi nữa, cũng không biết gì đâu... Chủ tử nghe nói đã làm việc cật lực, tự mình dựng lên tửu lâu này, đối với nữ tử như vậy là quá để ngưỡng mộ rồi."
"A, mà tên của..."
Đối phương vắt khăn lau lên vai, dựa vào bàn gỗ tỏ vẻ ngạc nhiên,
"Cậu không biết sao, là..."
...
Lầu hai, tại phòng riêng,
Thư Di chán nản chống cằm bên cửa sổ, tẻ nhạt đánh mắt về phía khung cảnh thanh bình nơi xa.
Cái tay kia không tự chủ cào cào.
Mẹ nó! Quá mức yên bình đi!!!
Cuộc đời à, chú tính cà khịa anh đến bao giờ???
Không phải nói nữ chính xuyên không đều gặp được nam thần các kiểu hoặc đạt được sức mạnh, xưng bá một phương sao???
Quả nhiên ngôn tình đều là lừa người!!!
Bộ dáng nàng quả thật muốn lật bàn...
Khụ! Có vẻ hơi đột ngột, để giải thích một cách dễ hiểu, xin được tóm tắt ngắn gọn như sau:
Vào một ngày đẹp trời nào đó, Thư Di nổi hứng muốn ăn một thứ mát lạnh. Bèn quyết định mua một hộp sữa chua, chăm chỉ ăn cho kì hết.
Đến khi phát hiện hạn sử dạng dưới đáy hộp đã quá vài tháng, Thư Di tỏ vẻ,
Ta X!!!
Đùa nhau à???
Hôm sau, ngay tại nhà, Thư Di lên cơn đau bụng, chết.
Sau đó liền xuyên về thời đại xa xưa này, trong tình cảnh không nhà không cửa không gia thế, trơ trọi có mấy đồng tiền...
Kể cả là xuyên không đi nữa thì tình tiết cũng quá con mẹ nó không hợp lí rồi!!!
Thư Di mỉm cười bình thản "..." Đừng nói gì cả, hãy để cho ta thương tâm chút đi...
Miên man suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, sau khi tính toán các loại khả năng thì nàng đã quyết định,
Bây giờ có hai lựa chọn:
Một, cắn rơm cắn cỏ sống chật vật qua ngày,
Hai, cố gắng kiếm tiền, giàu có để trở thành một con sâu gạo, ăn no chờ chết...
Lẽ dĩ nhiên nàng chọn phương án hai,
Dù cho thời đại có khác nhau hàng mấy thế kỉ, thế nhưng trí tuệ vĩnh viễn không thay đổi,
Với bộ não của một học sinh giỏi thuộc nền văn minh của thế kỉ hai mốt, không lẽ chịu thua cái hoàn cảnh chó má này sao!!!
Các chú cứ đợi mà xem!!!
Thư Di thông minh log in thành công.
...
Thời gian nhanh tựa thoi đưa, khiến con người ta đôi khi phải âm thầm cảm thán.
Chớp mắt đã trôi qua ba năm kể từ ngày đó,
Sau khi làm việc cật lực vất vả, vắt hết chất xám của bản thân,
Bây giờ, nàng đã trở thành bà chủ của tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Tỏa Nguyệt lâu!!!
Thư Di "... " Đừng khen, ta chính là giỏi giang như vậy đó!!!
Quả thực cảm giác thành tựu ngập tràn vào thời điểm ấy, cực kỳ thoải mái.
Năm tháng trôi qua, thanh bình mà giản đơn như vậy...
Thư Di cũng không còn than thở nữa, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Có chút nuối tiếc bất lực mà im lặng tựa đầu vào khung cửa.
Mới đó mà đã ba năm...
Nương theo ánh nắng rực rỡ, một vùng không khí tràn ngập sương mù cuồn cuộn bay về phía trước. Bầu trời một mảng trong xanh cao vô tận, cơn gió se lạnh cuối cùng của mùa đông thổi qua, khiến tóc nàng rối loạn.
Giờ đã vào xuân, lại một năm nữa qua đi.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, nàng từ kẻ một thân một mình bơ vơ nơi xứ lạ, nay đã trở thành người có thể tự mình gánh vác tất thảy.
Quả thật...
Choang!
Trong chớp mắt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn,
Phòng bên cạnh!
Nữ tử trên ghế giật mình bật đứng dậy, vội vã lao ra ngoài. Không quá mấy phút sau liền đến trước cửa gian phòng phát ra thanh âm nọ.
Đẩy cánh cửa kia ra, đập vào mắt nàng là khung cảnh,
Cậu phụ bếp mới tới đang khúm núm, run lẩy bẩy quỳ dưới đất, sợ hãi lê người về sau, giống như muốn tránh né khỏi cái nhìn của hai vị khách