Dẫu biết kiểu quái gì cũng sẽ có biến, nhưng thực sự thế này vẫn hơi bất ngờ...
Trời mới sáng sớm ra đã nắng gắt chói chang, nóng đến mức Thư Di phải vứt bỏ hết hình tượng nằm bò ra bàn, mệt mỏi mát xa thái dương,
"Nóng quá!!!"
Vừa mới vào xuân mà!!! Sao lại nóng như vậy???
Điều hòa ơi... Máy lạnh ơi...
Tại sao cổ đại lại khổ như vậy chứ???
Chưa kịp tiếp tục than vãn về cuộc sống thiếu thốn này, bên ngoài có tiếng người bước vào,
Hơn nữa còn là rất nhiều người...
Thư Di đập bàn đứng dậy, quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, khôi phục hình tượng nữ tử cổ đại dịu dàng thanh lãnh, nhàn nhạt đưa ánh mắt ra phía cửa,
Đám tiểu nhị phía sau "..." Vỗ tay! Chủ tử lật mặt cũng quá nhanh đi!!!
Bước vào là một vị công công ăn mặc sang trọng, trong tay nâng một vật gì đó, theo sau là hai hàng nha hoàn cùng thái giám.
Người chưa tới mà giọng đã tới trước,
"Thánh chỉ đến!"
Đáy mắt thiếu nữ hiện lên một tia kinh ngạc, bất giác giật giật ngón tay.
Tất cả người trong lâu đều tự giác đồng loạt quỳ xuống, kể cả Thư Di,
Đừng đùa, nàng cũng không phải là nữ chính cao cao tại thượng, mới không coi thường thánh chỉ để chịu mất đầu đâu!!!
Vị công công kia trực tiếp đi đến trước mặt nàng, hắng giọng chuẩn bị đọc,
Thần sắc Thư Di tức khắc trở nên căng thẳng. Tâm trạng như lơ lửng nơi đáy vực.
"Chủ nhân của Tỏa Nguyệt lâu, tay nghề cao siêu, kinh nghiệm đầy mình, hoàng đế có lời khen. Nay đúng lúc đang thiếu một vị trí, liền ban chỉ triệu người tiến cung phục vụ. Tiếp chỉ."
Thiếu nữ vươn tay nhận. Bản thân nàng cũng bắt được mấy từ mấu chốt rất nhanh, ánh mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng chợt nổi lên một tia dao động...
Đến khi đám người kia đi khuất, nàng nắm chặt thánh chỉ trong tay, đứng đó trầm ngâm suy nghĩ,
Đột nhiên triệu ta vào cung, rốt cuộc thì...
Nếu là phục vụ cho lão hoàng đế, cũng không đến nỗi tệ,
Nhưng nếu phục vụ riêng cho hậu cung, thật sự có chút khó...
Một tiểu nhị phía sau tiến lên, gương mặt lo lắng, không nhịn được tò mò hỏi nàng,
"Bà chủ, không phải người đắc tội ai trong hoàng tộc đấy chứ?"
" Có thể. " Thư Di gật gật đầu đồng ý,
"Vậy người có nhớ từng đắc tội ai không?"
Nàng chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc,
"Ừm... Đắc tội quá nhiều, không nhớ hết."
Đám tiểu nhị phát ngốc tại chỗ "..."
Cuối cùng, thảo luận chán chê vô ích, Thư Di vẫn đành thở dài lết lên lầu sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
Nàng giao lại Tỏa Nguyệt lâu cho một vị thân cân quản lí, đồng thời căn dặn rất nhiều việc, thỉnh thoảng sẽ gửi thư về hỏi thăm.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Thư Di mới an tâm rời khỏi.
...
Do đích thân hoàng đế triệu kiến, nên trong cung có xe ngựa đẹp đẽ, sang trọng đến đón,
Nhìn bề ngoài thì hào quang lấp lánh, cơ mà trong thời tiết như vậy ngồi xe ngựa thì thật sự là...
Thư Di nhăn mặt, đau khổ bước vào...
Trong xe ngựa ngột ngạt, tốc độ thì chậm rì tốn hơn gần ngày mới đến nơi,
Nàng vén màn cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài,
Suốt cả đoạn đường, nàng đã đoán già đoán non xem mình sẽ phải phục vụ cho nơi nào,
Chỉ đến khi thấy vị công công lần trước ra lệnh đám người nâng kiệu đưa nàng đến Ngự Thiền Phòng riêng gần Đông cung, Thư Di liền đen mặt,tiện đà có phần thất thần.
Ha ha.
Quả thực không nghĩ đến,
Nếu nói hậu cung là nơi nuốt người không nhả xương thì Đông cung chính là con quái vật