An tĩnh...
Không còn nữa?
Tiếng động phát ra từ phần thân trương phồng kì dị của con trăn trên đất, lọt ra ngoài một vài tia sáng xanh.
Lúc này đây quần áo Thư Di sớm đã tả tơi, toàn thân đâu nhức, cảm giác được lục phủ ngũ tạng đã phải chịu đòn nặng nề, ngay cả chân bị rắn cắn cũng chảy máu, sưng đỏ lên đau nhức.
Thiếu nữ từ từ tiến lại gần cái xác hung thú nằm kia,
Toàn thân đã ra mồ hôi mỏng, chân lại bị thương, chỉ có thể đi tập tễnh đến đó.
Nàng ngồi bệt xuống bên xác trăn nhuốm máu tanh tưởi, cởi bỏ kiện áo ngoài, xé một ít vải cầm máu, băng bó vết thương, sau đó liền thở hổn hển nhìn chỗ phát ra ánh sáng.
Tính toán một hồi, trâm bạc còn phải để dành phòng thân, nếu bị gãy hay mẻ thì rất phiền.
Trong trường hợp lại gặp nguy như vừa nãy, nếu không phải nghĩ kịp cách đối phó, chỉ sợ đã ném xác lại trong rừng, làm mồi cho cá.
Suy đi tính lại chính là không có biện pháp, Thư Di cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến việc rạch thịt rắn bằng tay không.
Được rồi... Hồi trước lúc còn ở Tỏa Nguyệt lâu, nàng đã chặt mổ không biết bao nhiêu thịt,
Chẳng qua chỉ là một con rắn to hơn mức bình thường thôi, dù có khó khăn hơn nữa nàng cũng phải giải quyết,
Thư Di quyết tâm xắn tay áo thật cao... nhặt hòn đá dưới đất lên cắt thịt...
"..."
Sâu bên trong máu thịt nhầy nhụa, nàng moi ra được thứ đang phát sáng kia...
Một viên đan màu lục nhạt kì lạ, phát quang lấp lánh ánh sáng xanh dịu nhẹ,
Thư Di chưa từng đọc thấy loại này trong sách, lại không biết công dụng thế nào, nghĩ nghĩ hồi lâu liền đem bỏ vào lọ cất đi...
Dù sao cũng là nàng khổ công lấy về, nếu không xài được, còn có thể đem về làm đèn ngủ,
"Đan màu lục biết phát quang" "..."
Thư Di tùy ý bẻ lấy một cành gỗ khác, chống vào đứng dậy, từng bước rời khỏi...
...
Rừng rậm Thiên Tuyến,
Xuân qua, thu tới cũng đã lâu, nhưng trong rừng cây cối vẫn là một màu xanh tươi kì lạ, chỉ có thể thấy được lác đác vài chiếc lá khô rơi rụng,
Dọc theo một con đường hẹp quanh co, hai bên cổ thu thẳng tắp, có một thiếu nữ mặc y phục nha hoàn chống gậy chậm rãi từ từ đi tới.
Y phục của nàng đọng lại mấy vệt máu màu sẫm đã khô, một chân bị thương được buộc chặt bằng vải vẫn không ngừng chảy máu,
Thư Di khó chịu nhíu mày thật sâu, mồ hôi ứa thành từng hạt lớn chảy dọc trên trán.
Đột nhiên, mặt đất in lên một bóng người...
Trên người người kia phát ra một cỗ sát khí khổng lồ áp bách, hướng phía nàng đè ép,
Thư Di ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập cảnh giác, hít thở cũng không dám thở mạnh, tinh thần tập trung đạt mức tối đa.
Ngay trong khoảnh khắc nàng ngẩng đầu nhìn lên,
Tay không của nam nhân đột nhiên giữ lại yết hầu của Thư Di, bóp chặt, khiến nàng không thở nổi,
Nàng run run, mấp máy môi,
"Ta... ta..." Con mẹ nó!!!
Người kia giống như nhận ra nàng là ai, tay bóp cổ của nàng đột ngột buông lỏng ra,
Thư Di ôm cổ ho liên tục,
"Ngươi..."
Thanh âm quen thuộc vang lên.
Thư Di hoảng hốt, ký ức in đậm hình ảnh một người,
Nam nhân dung mạo khuynh thành, khí chất trước sau tựa trích tiên, dù cho có làm một chút biến động, đều chỉ tổn hại nhan sắc của hắn.
Cỏ cây xung quanh toàn bộ lui về làm nền,
Đôi mắt phượng hẹp dài kia lộ rõ áy náy cùng hoảng hốt,
Bốn mắt nhìn nhau, cỗ sát khí vừa nãy đã không còn tung tích...
"Chủ tử, ngươi định gϊếŧ người diệt khẩu?" Thư Di đã ổn định lại trạng thái, biết được người kia là ai, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng không ít,
Lúc này, Mặc Dương Kỳ mấp máy môi, có ý muốn giải thích, nhưng nhìn thoáng qua nàng, lập tức sửng sốt,
"Ngươi... bị thương?"
Thư Di nhìn vào mắt Mặc Dương Kỳ, lại nhìn xuống chân mình, nhẹ giọng ừ một câu,
"Chỉ là vết thương nhỏ, chủ tử không cần..." để tâm...
Nam tử càng nhíu mày chặt hơn, hắn giơ tay, chậm rãi đến gần nàng.
"Lại đây..."
Cảnh vật trong mắt quay cuồng, đến lúc Thư Di phản ứng kịp, đã bị người bế lên, đặt ngồi xuống, dựa lưng vào tảng đá lớn bên cạnh,
Mặc Dương Kỳ bình tĩnh nhìn vết thương dữ tợn đang rỉ máu, rút ra một lọ