Trở về nơi cắm trại bên ngoài rừng rậm Thiên Tuyến, trời cũng đã chuyển đêm,
Thư Di ngó nghiêng một hồi, không thấy Thất Nguyệt công chúa hay "người quen không nên gặp" nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Dương Kỳ an bài cho nàng đến lều hắn,
Thư Di ngại ngùng xoa cổ tay, nhìn nam nhân từ bên ngoài bước vào,
"Vậy còn ngươi?"
Mặc Dương Kỳ "..." Hình như có người hiểu sai ý rồi...
Hắn vốn chỉ định sắp xếp cho nàng một chỗ an toàn trong lều, nhưng ngẫm lại cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở cùng một chỗ... khụ, đúng là có hơi không ổn...
"Vậy ngươi ở lại đây, nghỉ ngơi cho tốt..."
Giống như nhớ ra điều gì, bạch y nam tử nhìn nàng, ngập ngừng...
Thiếu nữ yên lặng đứng chờ, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Gió đột nhiên thổi mạnh,
Ánh sáng lấp lánh kì ảo, từ trong lòng bàn tay nam nhân, liền cứ như vậy xuất hiện một đóa hoa,
Mặc Dương Kỳ đưa đóa hoa cho nàng,
Thư Di thán phục nhìn, cũng cẩn thận nhận lấy,
Đóa hoa màu đỏ cam yêu dị, cánh hoa dài, nhỏ và mềm mại, phủ lên một tầng sáng mỏng, xung quanh linh khí tràn ngập,
Trong đêm tối, lại giống như một đốm lửa rực cháy sáng,
Lá khô rơi rụng, vương trên mái tóc đen dài của hắn, ánh sáng của đóa hoa lửa ánh lên phác họa từng đường nét tinh xảo trên gương mặt,
Sâu trong đôi mắt lạnh lùng tựa băng sơn ngàn năm kia, chỉ phản chiếu bóng hình của một người...
Thư Di giật mình, vốn định đưa lại đóa hoa trong tay cho hắn,
Mặc Dương Kỳ không nhận, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
"Tặng... cho ta?!" Thư Di ngập ngừng dò hỏi,
Nam nhân nhẹ gật đầu,
Nhịp tim không dấu hiệu báo trước, liên tục gia tốc...
"Chủ tử... cảm... cảm ơn!!!"
Thư Di hoảng hốt, tiếp đó liền đánh bài chuồn, nhanh chóng trốn về trong lều,
Mặc Dương Kỳ trầm ngâm, đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng cũng rời đi...
...
Trăng hôm nay vẫn đặc biệt tròn và sáng,
Nhìn bóng lưng của người kia dần khuất, Thư Di khẽ cười một tiếng, vươn tay khép màn lều lại.
Nàng ngồi xuống giường, đặt đóa hoa cầm trong tay sang một bên,
Lại xoa xoa phần chân đã được băng bó cẩn thận, mắt nhìn về vô định.
Lông mi dày, cong vút theo hình vòng cung hơi hạ xuống, che đi đôi đồng tử đen có màu nâu nhàn nhạt, mày phượng khẽ nhíu,
Cũng không biết vì sao, mỗi lần ở cùng Mặc Dương Kỳ, nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái, cảm giác vô cùng chân thật, nhưng lại không nói rõ được là cái gì,
Có lẽ Mặc Dương Kỳ cũng...
Ngẫm lại cái con người mặt đơ kia cũng có lúc ôn nhu, ngốc nghếch như vậy, Thư Di liền mỉm cười vô thức,
Rốt cuộc cũng hiểu được bản thân muốn gì.
Khụ... Nàng nên vui mừng hay nên buồn đây?
Đóa hoa trong tay, trước sau như cũ ánh lên màu đỏ rực rỡ...
...
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có những ngọn đuốc bập bùng lay động,
Không khí cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến mức kỳ lạ,
Một tiếng động lớn, vang dội cả một vùng.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng của cấm vệ quân la hét, tiếng người chạy rầm rập,
Thư Di theo phản xạ từ trên giường bật dậy, tầm mắt nâng lên bắt gặp ánh đèn lấp lóa qua lớp vải dày của lều,
Có biến!!!
Bên ngoài, loáng thoáng nghe tiếng người hô, có thích khách...
Thư Di "..." Được rồi, biến này cũng đã từng gặp qua...
Nàng cảnh giác xung quanh hơn, lập tức châm đèn lên,
Ngay khi trước mắt được ánh sáng chiếu rọi thì...
"Này!!!"
Một