Ánh đèn kèm theo những ngọn đuốc rực cháy cấm vệ quân mang đến soi rọi một vùng,
Thiếu niên một thân áo bào màu tím, gương mặt đẹp đến cực kì loá mắt bước lên một bước, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay Thư Di tò mò,
"Ta có việc muốn hỏi Thư cô nương, hoa này từ đâu mà ngươi có?"
Thư Di nghiêm trang nâng vật trong tay lên, kính cẩn,
"Hoa này vốn là của chủ tử, ta chỉ được lệnh nghỉ ngơi ở đây, sao có thể rõ nguồn gốc."
Thiếu niên nhướng mi, lại nghi hoặc nói,
"Của Tiểu Dương Kỳ? Vậy tại sao một nha hoàn như ngươi lại ngủ trên giường hắn, nằm trong lều của hắn và lại còn cầm đồ của hắn?"
"Chủ tử có lệnh ta ở trong lều nghỉ ngơi, lấy lại sức một lát rồi ra gác đêm sau. Điều này, phiền ngài không cần lo lắng, trước sau nô tì đều suy nghĩ cho an toàn của chủ tử. Giờ đã lại sức, nô tì xin phép lui ra ngoài làm việc."
Người kia vân vê chuỗi hạt châu màu đỏ ở cổ tay, khóe môi để lộ ý cười lười biếng, nhưng thực mau thu lại biểu tình, nghiêm túc nói,
"Thật không ngờ Tiểu Dương Kỳ cũng có ngày thương hương tiếc ngọc nha!"
Ánh mắt Mặc Dương Kỳ hướng phía hắn lộ ra cái nhìn lạnh lẽo, sắc mặt ngày càng trầm xuống,
"Mặc Liên Kiều!"
Liên Kiều, vốn chính là thiếu niên khoác áo bào màu tím nổi bật kia, xòe hai tay, mắt tròn xoe vô tội nhìn Mặc Dương Kỳ,
Nam tử hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt tà khí tràn đầy ánh nhìn nguy hiểm.
Hiện trường nhất thời lặng yên không tiếng động.
Thất Nguyệt công chúa đứng ngay phía sau vốn đang không hề cam lòng, lại thấy người đó nói đỡ cho nữ nhân đáng ghét này, quả thực...
Nàng gắt gao cắn môi dưới, nhìn chằm chằm hai người kia, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy sự phẫn hận.
Nàng ta vậy mà lại cảm thấy, hàng vạn hàng nghìn giang sơn, cũng không so bì được hình ảnh hai người đó đứng cạnh nhau, hòa hòa hợp hợp...
Sau đó nghĩ tới nghĩ lui đều không phục, liền nổi lên ý niệm động thủ. Đôi mắt đẹp như rắn độc trở nên âm trầm, roi Huyết Vĩ trong tay siết càng thêm chặt.
Nhưng vào lúc này, bất thình lình một trận tiếng bước chân vang lên dồn dập ở bên cạnh, Thất Nguyệt lập tức dừng lại động tác, hướng chỗ thanh âm nhìn qua.
Động tĩnh gây ra có chút lớn, một ít binh lính khác cũng đứng bật dậy thủ thế, náo nhiệt hướng phía ngoài nhìn,
Chỉ thấy phía xa xa có ánh sáng lập lòe, ám khí từ bốn phương tám hướng phóng tới, hướng về phía bên này,
Đám người xung quanh lần lượt đổ rạp xuống, tất cả đều thủ thế phòng ngự,
Tiếp đó, có hai bóng hình to lớn, từ xa phóng đến đây,
Nhìn qua kích cỡ có lẽ là hung thú gây loạn,
Cấm vệ quân bước chân vội vàng, dè chừng khoảng cách xa một chút,
Tiếng la vọng rõ,
"Là thần thú! Những hai con liên tiếp!"
Đầu Thư Di ong một tiếng,
Cái hình dáng quen thuộc kia,
Là Nga Huyễn!!!
Còn thứ to lớn theo sau nó nữa!!!
Thanh Mai Thiên Ẩn rốt cuộc đang làm gì?
Không phải chỉ làm thích khách nữa đổi nghề đi làm khủng bố à???
Mặc Liên Kiều lười biếng dựa người vào một bên, hai tay khoanh trước ngực. Hắn câu môi liếc nhìn đám đông hỗn loạn kia, hơi rũ mắt xuống không rõ ý vị.
Trong đám người kia, không ít người là cao thủ, đều xông lên, nhưng chưa đầy hai chiêu liền ngã.
Thứ to lớn dị động phía sau hắc xà lộ rõ, một con sói cao hơn mười mét, đồng tử hổ phách sắc bén, đang vung móng vuốt sắc bén về phía này,
"Ngân lang!!! Là Ngân lang trưởng thành!!!"
Ngân lang, một loại linh thú vô cùng đặc biệt mang màu lông bạc. Nghe nói hễ là linh thú mang màu lông kia, đặc