Không biết qua bao lâu, từ xa có một thái giám gấp gáp chạy đến, dồn dập hít một hơi, báo tin,
Nhân lúc hỗn loạn, phía bên lều của hoàng đế cùng hoàng hậu bị tấn công. May mắn không có ai bị thương, nhưng hoàng đế sau khi nghe kể về Ngân lang lại tỏ ra rất tức giận, lập tức triệu Mặc Liên Kiều đến, phái hàng tá người đi điều tra,
Còn về phía Mặc Dương Kỳ, lại không đả động gì đến, một câu cũng không thèm hỏi qua, biểu thị giống như người ngoài...
Thật ra không hẳn là không đả động, bên hoàng hậu lại có chỉ thị gọi riêng Ngũ Vương gia đến nói chuyện...
Hơn nữa, còn nói mang theo cả nàng.
Thư Di "..." Con người yếu ớt đáng thương luôn gặp rắc rối là ta...
...
Rừng rậm Thiên Tuyến,
Tại lều riêng của hoàng hậu,
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ...
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Bình thân, không cần đa lễ."
Trên trường kỉ trải đệm nhung, một mỹ phụ đang ngồi ngay ngắn, trên đầu cài vô số trâm vàng cùng trang sức đắt giá, y phục hoa lệ tầng tầng lớp lớp trên người, cầu kì tinh xảo đến từng mũi chỉ đường kim...
Làn da trơn mịn được bảo dưỡng cẩn thận, chẳng thể đoán được tuổi tác,
Đôi mắt kia thoạt nhìn đen láy trong suốt, không rõ ý vị, viền môi hồng nhuận mang theo ý cười động lòng người, nhưng lại mang theo bộ dáng uy nghi, ổn trọng, thập phần cao quý.
Thư Di đứng một bên cũng phải cảm khái, quả không hổ danh mẫu nghi thiên hạ,
Người ngồi trên kỉ đón lấy tách trà từ nha hoàn đứng cạnh, từ từ đưa lên nhấp một ngụm.
Sau đó cười như không cười nhìn hai người mới đến, ho nhẹ một tiếng. Đôi mắt đen của nàng mang theo mấy phần thâm thúy, có cảm giác tựa hồ rất không hoan nghênh mà nói,
"Ngũ vương gia, bổn cung nghe Thất Nguyệt nói, nha hoàn bên cạnh người, có liên hệ với thích khách đêm qua?"
Mặc Dương Kỳ khẽ cau mày, lạnh giọng đáp,
"Đa tạ hoàng hậu quan tâm, nhưng nàng ta chỉ là một trù nương, không thể có liên quan đến chuyện tối qua. Thất Nguyệt không hiểu chuyện, lại nói năng hồ đồ rồi."
Mỹ phụ vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu nữ đứng phía sau, miễn cưỡng trả lời,
"Vậy sao?"
"Nhân đây, dạo này bổn cung luôn ăn uống không ngon miệng, liệu có thể phiền nàng một chút, đến Ngự Thiền phòng nhận chức, quản lí ẩm thực cho cả hậu cung chăng?"
Mặc Dương Kỳ nhìn hoàng hậu, mắt đen bên trong lộ ra một mạt sát ý, giây lát lướt qua,
"Tùy theo ý người."
Hoàng hậu mỉm cười thu hồi ánh mắt, hướng phía Thư Di đợi phản ứng.
Thiếu nữ quỳ xuống nhận chỉ, cung kính nói,
"Đa tạ hoàng hậu ban ân, nô tì sẽ làm thật tốt."
Mặc kệ hoàng hậu này có phải hay không người tốt, nàng một nha hoàn tầm thường một phát nhảy lên Ngự Thiền Phòng làm việc, khẳng định có người muốn giở trò quỷ...
Cơ mà Thư Di cũng không ngu ngốc đến mức lao đầu đi tìm hiểu sự việc chưa chắc có kết quả tốt như vậy, chết phi thường phi thường thảm...
"Hai người có thể lui..."
"Tạ hoàng hậu..."
Đến khi trong lều hoàn toàn yên lặng, nha hoàn lúc nãy mới đón lấy chén trà trên tay mỹ phụ,
Bên trong không có bất luận cái gì trà, mà là một loại nước màu đen đặc,
Từ trên tay nha hoàn kia đột ngột xuất hiện những dây leo màu xanh, cuốn lấy chén trà, lát sau liền ép nát nó thành tro bụi,
Linh khí xung quanh hiện lên dao động rất nhỏ rồi biến mất,
Dây leo biến mất, nha hoàn nhìn người đang ngồi một cái, không hề nói thêm cái gì, nghiêm chỉnh đứng đúng vị trí của mình...
Hoàng hậu đưa mắt nhìn về vô định, lạnh nhạt cười cười, khác hẳn so với lúc nãy,
"Ngân lang sao? Nhiều năm như vậy, cuối cùng ả ta đã quay lại rồi..."
"Lời cảnh cáo tốt đấy, bổn cung thật sự muốn xem, ngươi có thể làm đến đâu..."
...
Một tháng sau,
Mọi thứ đều trôi qua yên bình một cách kì quặc,
Chẳng