Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng,
Thiếu nữ vầng mắt thâm đen tỉnh dậy trên bàn gỗ, khó chịu day huyệt thái dương...
Ai...
Thật bực mình...
Hôm qua bị hoàng hậu triệu kiến, lươn lẹo mãi mới qua cửa, chạy về đưa đồ cho Mặc Dương Kỳ xong liền lập tức trở về, liền thành công thấy được bị mất trộm...
Rõ ràng đóa hoa đó đã được nàng đem giấu kĩ, còn đến mấy tầng kết giới bảo vệ, lại cứ như thế liền biến mất???
Thư Di thức cả đêm đi tìm, cuối cùng vẫn là không thấy...
Cái bình sứ nhỏ dùng để trang trí để trên tủ cũng bị chuyển đến đặt trên bệ cửa sổ...
Thư Di "..."
Có tên nào rảnh hơi đến mức đi trộm lại còn lo trang trí lại phòng cho gia chủ không???
Mất đi vật quan trọng, trong lòng băn khoăn không yên...
Song cũng vẫn phải đi làm nhiệm vụ, Thư Di cố gắng lấy lại tỉnh táo, thân hình lung lay đi về phía Ngự Thiền Phòng,
...
Đồ ăn trong hoàng cung luôn tươi mới, đặc biệt cầu kì tỉ mỉ, nhưng số lượng thường rất ít. Để đảm bảo lấy được gia vị cùng thực phẩm vào độ hoàn hảo nhất, nên Ngự Thiền phải phái người đi lấy nhiều lần...
Lần này Thư Di chủ động xin đi,
Dù sao cũng muốn xem bên ngoài một chút...
...
Thiếu nữ vận thường phục màu lam, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng phía sau đầu, trên tay cầm một xấp giấy tờ danh sách đồ cần mua, rảo bước đến cổng, chuẩn bị ra ngoài, liền thấy có một bóng người đi từ phía xa tiến lại.
Thiếu niên một bộ áo đen, dung mạo phá lệ xinh đẹp, chậm rãi đi đến,
Vừa nhìn thấy nàng liền tiến lại gần, con ngươi đen như mực sâu kín không thấy đáy, nụ cười mang theo vài phần thơ ngây, dễ khiến người ta mềm lòng,
"Thư Di cô nương, lại gặp mặt."
Thư Di tiến lên mấy bước cẩn thận hành lễ, rồi mỉm cười nói,
"Vương gia..." Thân phận hắn cũng không thấp.
"Ngươi đây là định ra ngoài sao?"
"Bẩm, Ngự Thiền phòng hết thực phẩm chế biến, nô tì rời cung lấy thêm."
Mặc Liên Kiều cười đến càng hiền hòa, làm bộ như giật mình nhớ ra, thanh âm mềm mại lên tiếng,
"Thật là trùng hợp, ta vừa hay cũng có việc phải ra ngoài, Thư Di cô nương không ngại cùng đường chứ?"
Thư Di "..." Thật không khéo, ta rất ngại.
Nàng lùi về sau hai bước, chuẩn bị mở miệng từ chối, đối diện lại nhiều thêm một tầng khí lạnh.
Nam nhân một thân bạch y, sườn mặt tinh tế đến hoàn mỹ, xuất hiện phía sau Mặc Liên Kiều, lạnh lùng đưa ánh mắt,
"Đệ đệ có việc gì phải rời cùng sao?"
Thiếu niên quay đầu, nhếch miệng cười,
"Hoàng huynh quản rộng như vậy?"
Mặc Dương Kỳ không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn thiếu niên,
Bầu không khí huynh đệ tương tàn này, Thư Di quả thật không nỡ nhìn thẳng,
Thiếu niên lại hướng phía nàng, mềm giọng đưa ra yêu cầu,
"A Di, chúng ta đi thôi chứ?"
"Không phải ngươi bảo có việc gấp sao?"
Nhìn màn diễn của Mặc Liên Kiều, Thư Di hận không thể trao luôn tượng vàng cho hắn,
Kính nhờ, vị tiên sinh này, ở trong cung lâu quá khiến người đầu óc choáng váng phải không?
Chúng ta từ lúc nào thân thiết đến mức gọi như vậy?
Lại nhớ tới hiện tại mình chỉ là một trù nương, nàng nỗ lực đè ra nụ cười đáp lại, khẽ thở dài một tiếng.
Mặc Dương Kỳ nghe hắn gọi nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống,
"Vừa hay ta cũng muốn ra ngoài một chút, làm phiền hai người rồi."
Cả Thư Di lẫn Mặc Liên Kiều đều trợn tròn mắt...
Mặc Dương Kỳ cũng cảm thấy sai sai, nhưng lời cũng nói ra rồi, hắn chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh nói,
"Tiện đường."
Nhìn ngoài vị vương gia này lạnh đến như vậy, kì thực nội tâm thực chất vô cùng phong phú,
Ánh mắt khóa chặt trên người thiếu nữ, trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn...
Thư Di hết sức mông lung. Chỉ có thể thầm than một tiếng, sau đó nói với hai người, giọng điệu có chút vô lực,
"Vậy hai vị vương gia có thể cùng đi với