Đại Ngụy năm thứ tư.
Chiều muộn,
Nơi đường chân trời chỉ còn lờ mờ chút ánh sáng.
Hoàng cung, gần Ngự Thiền Phòng,
Tiểu nha hoàn đang đi lại bình thường, đột nhiên sững sờ dừng lại, đứng yên tại chỗ, thân thể giống như hoàn toàn bị đông cứng, vẻ mặt biểu hiện sự kinh hãi, đôi mắt mở to hết cỡ...
Sau đó liền ngã xuống, rất nhanh bị lôi vào ngõ nhỏ tối tăm bên cạnh...
Chưa đầy một khắc, lại có một tiểu cô nương vận y phục nha hoàn y hệt bước ra, hướng tiểu viện nhỏ hẹp phía sau Ngự Thiền phòng mà tới...
...
Ánh đèn lồng chập chờn bên ngoài, khẽ lung lay...
Trong phòng trái lại lâm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng dường như không có,
Thế nhưng lại có bóng người đang loay hoay tìm kiếm...
Gương mặt nữ tử phảng phất vài phần không biết trời cao đất rộng, dù cho khoác lên phục trang của nha hoàn nhưng vẫn không thể che dấu được khí chất vốn có,
Ánh mắt liếc nhìn về phía cửa sổ đóng chặt,
Trên bệ cửa đặt lọ sứ trắng mịn, dùng để cắm đóa hoa yêu kia...
Sắc đỏ ánh lên đầy yêu mị, từng cánh hoa dày, mềm mại xếp chồng lên nhau, xung quanh được linh khí bao bọc, lấp lánh tỏa sáng,
Rực rỡ mà kiêu hãnh vạn phần...
Thanh Mai Thiên Ẩn ngây người ra một chút, khóe môi nhếch lên, liền đưa tay cầm lấy, vừa sờ vừa tấm tắc tán thưởng,
"Quả là một bảo vật tuyệt mỹ."
Cửa sổ đóng chặt đột ngột mở tung, đem gió từ bên ngoài lùa vào phòng trống...
Trên bàn, chỉ còn trơ lại một chiếc bình sứ...
...
Bao bọc phía sau rừng rậm Thiên Tuyến, chính là những ngọn núi cao lớn, trùng trùng điệp điệp...
Tại một sơn động ẩn sâu trong hang núi,
Thanh Mai Thiên Ẩn vội vàng xông vào trong, trên tay còn cầm thêm một nhành hoa dị sắc, đứng đối mặt với người ngồi trên ngai,
"Mẫu..."
Một ánh mắt lạnh băng nghiêm nghị quét tới, thiếu nữ phản ứng rất nhanh, tùy thời ngậm miệng, lập tức quỳ xuống hành lễ, kính cẩn nâng đóa hoa lên rồi nghiêm túc nói,
"Nhất Thiên đại nhân, đồ đã lấy được."
Nữ nhân dung mạo xuất chúng, mắt phượng câu nhân, đẹp đẽ mỹ lệ, mái tóc dày đen dài xõa tung như thác nước từng đợt đổ xuống... Nàng ngự trên một chiếc ghế rộng điêu khắc từ cẩm thạch, tay nhẹ vuốt ve ngân lang nhỏ lông trắng như tuyết đang thiu thiu ngủ trong lòng,
Nếu coi Thanh Mai Thiên Ẩn giống như "bạch bích vô hạ" ( Ngọc trắng hoàn mỹ ).
Thì nữ nhân trước mặt này, chính là "diễm áp quần phương"...
"Không cần gọi thẳng pháp danh, kêu sư phụ đủ rồi."
"Dạ sư phụ."
Nhất Thiên, hay nói thẳng ra chính là sư phụ của Thanh Mai Thiên Ẩn, khẽ gật đầu...
Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại mà nhấc tách trà bên cạnh lên uống...
Thiếu nữ quỳ trên đất bảo trì tư thế không đổi, cẩn thận quan sát thái độ của người kia,
"Đan Đằng Xà...?"
"Sư phụ thứ lỗi, tiểu nữ vô dụng không tìm được, có lẽ nàng ta đã mang theo người. Chỉ trộm được hoa yêu cấp thần này."
Nhất Thiên nhìn đóa hoa Thanh Mai Thiên Ẩn đem tới, hơi nhíu mi, im lặng một chút rồi thản nhiên nói,
"Thật sự không phải hoa yêu bình thường..." Linh khí nó tỏa ra dồi dào, thuần khiết trong sạch, nhưng không thể hấp thụ được như những vật khác, nhìn qua trông thực tầm thường, lại giống như bị người hạ