Ngày đó, hai người ở hai nơi khác nhau đều đồng thời dạo lên bản hợp tấu, nhìn thấy những cánh nhạn trắng nhuộm màu hoàng hôn bay ngang qua chốn thâm cung này, bỏ lại sau lưng một quầng ra ánh sáng vạn trượng bao phủ muôn nơi,
Ánh chiều tà vương vấn trên bóng đám người đi ngày càng xa,
Cảnh sắc vạn phần tươi đẹp, một lời khó nói,
Một khúc thanh ca nhất phiến, đoán trước vận mệnh tương lai...
...
Bình minh ngày hôm sau.
Thư Di vừa mới mở mắt ra đã thấy ngay một vị công công đang yên lặng đứng chờ trong phòng.
Tiếp đó liền bị người đem đi chỉ dạy một phen tất tần tật về nơi ở, nơi làm việc, nhà bếp,...
Đã vậy còn phải học một đống quy củ nghìn điều phát chán!!!
Ngoại trừ...
Thư Di nghe chỉ dạy một giai đoạn rất đặc biệt xong liền trừng mắt, há hốc mồm một lúc lâu. Giống như vừa khám phá ra chân trời mới, trong lòng lập tức kích động không thôi.
Từ trước đến nay, nơi nàng xuyên đến, không phải chỉ là cổ đại tầm thường như trong tưởng tượng,
Đây là...
Dị giới!!!
Con mẹ nó!
Bất ngờ chưa???
Trước đây, Thư Di cũng từng nghe qua vô số lần, nhưng cũng bỏ ngoài tai, cho rằng thời đại nào chẳng có mấy câu chuyện huyền ảo đem ra lừa người,
Sau đó chỉ có chăm chỉ làm việc, không mấy để tâm,
Bây giờ, biết được nó có thực, nàng chỉ còn nước im lặng lắng nghe, đồng thời khai phá ra một nền tri thức mới,
Đại Ngụy ở thời đại này phát triển cực thịnh, là một thế giới tồn tại nguyên khí,
Con người hấp thụ nguyên khí, tu luyện để thăng cấp tu vi, tiến tới một cảnh giới cao hơn ngưỡng bình thường,
Cũng chính vì vậy mà nhân tộc được nước lên thuyền, đạt tới đỉnh cao của một dòng tộc, quốc thổ thịnh vượng rộng lớn, cường giả như rừng, nhưng cường giả có thực lực thật sự thì lại vô cùng ít,
Trên đại lục này có ba loại người,
Thứ nhất, chính là đám người bình thường, ngày ngày làm ăn vất vả, bất luận vấn đề gì cũng không biết như nàng đây!!!
Thứ hai, là luyện dược sư, chính là cái đám người giống như Thái thượng lão quân ngồi luyện ra đan dược các kiểu ấy, nào là cải tử hoàn sinh, tăng cường lực lượng,...
Cuối cùng, thực lực mạnh nhất và cũng được kính trọng nhất,
Triệu hồi sư!!!
Những người thuộc dạng này đều sẽ có những triệu hồi thú khác nhau, tuyệt đối là loại người được trọng vọng nhất,
Nhưng hai loại người có sức mạnh, đều hoặc là thuộc giới quý tộc, hoặc cường giả mai danh ẩn tích ít ai biết,
Về phần còn lại, vị công công kia không tiết lộ thêm. Bất quá từng ấy thông tin cũng đủ để thiếu nữ trước mặt trừng lớn hai mắt, biểu tình kia nhìn sơ qua cũng đủ biết là có bao nhiêu kinh ngạc.
Vì Thư Di vào làm trù nương nơi này, đồng nghĩa với việc rước thêm một đống nguy hiểm dòm ngó, vị công công dạy nàng cách tu luyện hấp thụ nguyên khí, ngưng tụ nội lực để phòng thân, một trong những bài tu luyện đơn giản mà bất kì ai trong hoàng cung đều biết,
Thư Di ngồi xếp bằng trên sàn, theo lời vị công công kia chỉ dạy, cố gắng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Ngồi nửa ngày trời, liền tiêu tốn mất hai cái bánh bao...
Vị công công nào đó đen mặt nhìn cô,
Thư Di vô tội "..."
...
Cuối cùng đợi đến trời tối,
Thư Di đành lững thững quay về nơi làm việc, mang theo ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Nàng vừa bận rộn chỉ đạo người chuẩn bị bữa tối, trong đầu vẫn nhớ lại những lời vị công công nói lúc sáng,
"Có lẽ ngươi trời sinh không thể hấp thụ nguyên khí, chậc..."
"Đành vậy..."
"Người ngươi phải phục vụ chính là Ngũ vương gia..."
"Ngài ấy hơi kén chọn một chút, nhớ chuẩn bị cẩn thận, hơn nữa, làm xong đồ chỉ mình ngươi được bước vào trong phục vụ, ngài ấy cực ghét người lạ, nhớ lấy..."
Tất nhiên Thư Di không nghe rõ mấy câu sau,
Vì trong đầu nàng vẫn cảm thấy có hơi khủng hoảng.
Bản thân không thể tu luyện, đến ngưng tụ nội lực cơ bản nhất còn làm không xong,
Con mẹ nó!
Thiên a! Chú đùa anh à???
Thế này thì xuyên qua làm cái quần què gì???
Sao cuộc đời anh lại kém sang đến như vậy???
Thư Di khóc không ra tiếng,
Sau đó, nàng mang theo một chiếc hộp năm tầng, bên trong đựng đầy các loại đồ ăn trang trí tinh xảo, mùi hương hấp dẫn, được đậy lại bằng vải hồng điều vô cùng cẩn thận, tiến tới Ngũ vương phủ.
Trên đường đến đó, Thư Di vừa đi vừa âm thầm thử lại vài lần, giống như lưu luyến không rời cái ý nghĩ rằng nàng có cơ hội.
Trán nàng lấm tấm mồ hôi, đầu đau váng lên, nhưng vẫn chẳng có chút nguyên khí nào xuất hiện.
Tuyệt vọng quá!!!
Không!!!
Lão đại sao có thể tuyệt vọng!!!
Dù thế nào đi nữa, bộ não thiên tài của thế kỉ hai mốt vẫn còn đây, nàng tin tưởng nhất định sẽ có ngày thành công!
Đừng bảo ta quá tự tin hay quá tự luyến?
Ta lúc quyết tâm chính là đáng sợ như vậy đó!
Thư Di quyết tâm lớn đang trên đường log in...
Chưa