Ngu Vĩnh An tay siết chặt song quyền, tuy lần đó may mắn có người đi ngang qua cứu Ngu Vĩnh An một mạng.
Nhưng suốt thời gian sống trong Ngu phủ trước đó, mỗi lần Ngu Vĩnh An bị Ngu Trầm hành hạ đều không thiếu phần Lý Thu Sinh ủng hộ phía sau.
Lửa giận tích tụ trong người càng ngày càng tăng cao cùng với hiểu lầm khi trước khiến thù hận của y đối với Ngu phủ càng tăng thêm.
Lại thêm một lần nhục mạ này khiến cho giới hạn cuối cùng của Ngu Vĩnh An đối với Lý Thu Sinh hoàn toàn bị phá vỡ.
Cũng vì thế mà Ngu Vĩnh An dần dần mở ra con đường hắc hoá trở thành nhân vật phản diện, còn một đường diệt sạch Ngu phủ .
Nhưng thù này kiếp trước Ngu Vĩnh An đã tự mình trả, hắn hiện tại lại cần cái tài của Lý Thu Sinh.
Nếu Ngu Vĩnh An cảm thấy chưa hả hê vậy hắn cũng hết cách.
Con người Lý Thu Sinh vốn là có thù tất báo, nếu người không mạnh, không đem lại lợi ích lâu dài cho gã, gã ắt sẽ không theo.
Gã không chỉ là một kẻ thông minh, gian xảo mà còn thù dai, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Để một người như thế bên cạnh giống như con dao hai lưỡi, vừa hại người vừa hại mình.
Ngu Vĩnh An hiện tại là lúc chiếm lợi thế lớn, vừa có Ngu phủ chống lưng lại có Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau, hắn đương nhiên tự tin có thể áp chế được Lý Thu Sinh.
Lý Thu Sinh bên kia bị ánh mắt chằm chặp của Ngu Vĩnh An làm cho rùng mình.
Gã không tự chủ mà tránh né đi ánh mắt đó như cảm thấy sợ hãi.
Bất chợt Lý Thu Sinh cảm thấy không đúng, gã sợ hãi sao? Sợ ai kia chứ? Đứa con hoang trước mắt?
Gã cười tự diễu, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi để một tên nhóc như Ngu Vĩnh An dắt mũi.
Vì vậy gã rất nhanh lấy lại bộ dáng khi xưa, còn có ý đứng dậy, lên tiếng doạ nạt Ngu Vĩnh An:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai h - ả ? "
Lý Thu Sinh không nói hết câu vì đơn giản là gã không thể nói tiếp được nữa.
Vừa ngẩng đầu lên đối diện với Ngu Vĩnh An một lần nữa, không hiểu vì sao lời bên miệng gã liền nuốt sạch vào trong.
Lần này không phải vì dược mà là gã thật sự sợ hãi tới mức không nói được.
Ánh mắt kia của Ngu Vĩnh An không đơn giản chỉ là nhìn thẳng vào gã mà nó còn như có thể tạo ra áp lực mạnh mẽ khiến người sợ hãi.
Ánh mắt đó vô hồn, lạnh lẽo, quỷ dị nhưng cũng đặc biệt sắc bén như một con dã thú đang chuẩn bị lao tới cắn xé nhục thể con mồi.
Khuôn mặt Ngu Vĩnh An âm trầm, môi tạo thành một đường thẳng tắp.
Hàn khí lạnh lẽo quanh thân hắn toả ra đánh thẳng vào thâm tâm Lý Thu Sinh khiến gã có cảm giác như bản thân đã bị Ngu Vĩnh An xé xác hàng ngàn lần trong tưởng tượng của hắn.
Khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, bản năng mách bảo gã nên tránh xa người này.
Nhưng Lý Thu Sinh vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, kiềm chế lại nỗi sợ của bản thân mà đối mắt với Ngu Vĩnh An.
Thấy vậy Ngu Vĩnh An khẽ nhíu mày, mắt híp lại, tay cầm roi da khẽ động.
Hành động này của hắn doạ sợ Lý Thu Sinh không nhẹ, gã thừa nhận bản thân yếu đuối, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa đương nhiên chịu không nổi mấy roi này của hắn.
Đương lúc đang chuẩn bị gục ngã thì phía sau lưng gã vang lên giọng nói quen thuộc:
"Sao lại ngồi ở đây? "
Người tới là Tô Hành Ý, theo phía sau còn có Tiểu Tuyết, Tuệ Mẫn, Đổng Nguyên cùng hai nam nhân cường tráng.
Cậu nhíu mày nhìn Ngu Vĩnh An đang ngồi giữa trời nắng gắt.
Thiếu niên lại như không hề để ý tới bỏ mặc cho ánh nắng chói chang hun đỏ làn da, mồ hôi theo đó chảy dọc hai bên sườn mặt hắn cố tình phác hoạ đường nét khuân mặt của thiếu niên, cuối cùng mới từ từ lăn xuống cằm lại lạnh lẽo rơi xuống đất.
Rõ ràng là nóng tới đổ mồ hôi hột nhưng quanh thân Ngu Vĩnh An như được bao phỉ bởi hàn quang khiến người vô thức cảm thấy lạnh lẽo.
Nhất là ánh mắt của hắn khi nhìn Lý Thu Sinh, bước chân Tô Hành Ý thoáng khựng lại có vẻ như đã bị dáng vẻ kia của thiếu niên làm cho kinh hách.
Lý Thu Sinh thấy Tô Hành Ý như bắt được cọng rơm cứu mạng, gã hướng ánh mắt chờ mong cứu giúp về phía cậu nhưng lại bị cậu lạnh lùng lướt qua.
Còn Ngu Vĩnh An từ khi Tô Hành Ý lên tiếng đã quay trở về bộ dáng thiếu niên đơn thuần ban đầu.
Dáng ngồi thư thái dựa lưng vào ghế kia của hắn trong cái chớp mắt đã thành bộ dáng nam sinh ngoan ngoãn nghe giảng từ bao giờ.
Hắn nở một nụ cười tươi tỏ vẻ vô tội nhưng ánh mắt lại có chút tránh né đã phản lại hắn.
Hắn ngập ngừng nói:
"Cha, người đã trở về...!"
Tô Hành Ý bình thường nghe thấy lời này của Ngu Vĩnh An sẽ hoan hỷ đáp lại nhưng cậu hiện tại nào có tâm trạng đó, khuân mặt cậu bỗng trầm xuống, ánh mắt theo đó cũng lạnh đi vài phần.
Tới trước mặt Ngu Vĩnh An, ở nơi mọi người không nhìn thấy, khuôn mặt cậu đen lại xen lẫn lo âu như gặp chuyện lớn, gằn giọng chất vấn:
"Ánh mắt vừa rồi của con là sao vậy, Hả? "
Ánh mắt của Tô Hành Ý vừa mơ hồ lại rất có ý vị nhìn thẳng vào mắt Ngu Vĩnh An tựa như muốn nhìn thấu hắn.
Ai mà biết được ánh mắt chết chóc vừa rồi của Ngu Vĩnh An khiến nội tâm Tô Hành Ý dao động mạnh mẽ như thế nào.
Cậu cảm thấy như Ngu Vĩnh An đang giấu cậu điều gì đó, ví dụ như chuyện mà hắn đã từng hứa với cậu rằng dù có chết cũng sẽ không bao giờ làm ở kiếp trước.
Nhưng lời chất vấn đột ngột ấy lại khiến Ngu Vĩnh An càng tránh né ánh mắt của Tô Hành Ý hơn.
Hắn thầm niệm trong lòng, vừa rồi vì quá tức giận khi nhớ tới quá khứ bị bạo hành, sỉ nhục của Ngu Vĩnh An mà hắn lỡ lộ ra sát ý với Lý Thu Sinh.
Mà kiếp trước hắn từng hứa với Nguyên Thần cùng Tô Hành Ý sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn người khác nếu không sẽ bị họ cạch mặt.
Vừa rồi có khi là Tô Hành Ý thấy nó rồi đi?
Ngu Vĩnh An có chút bối rối không biết phải làm sao.
Hắn sợ Tô Hành Ý bo xì hắn nên hắn chỉ đành ha ha cười ý như bản thân không nhìn thấu ánh mắt của cậu, còn đánh trống lảnh sang chuyện khác:
"Con chỉ đang dạy bảo lại người hầu của mình thôi"
"Người hầu của con? "
Tô Hành Ý một mặt khó hiểu lẩm bẩm nhắc lại lời Ngu Vĩnh An, lúc này cậu mới chú ý tới Lý Thu Sinh đang quỳ trên đất.
Quay lại cậu đưa ánh mắt sắc bén về phía hắn song vẫn chỉ có thể nén cơn tức tối vào trong.
Thấy ánh mắt dò xét của Tô Hành Ý đang dần hướng tới Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An liền tiến lên giải thích mọi chuyện, phân tán đi sự chú ý của cậu.
Tô Hành Ý nghe hắn tóm tắt lại sự việc mà mặt xanh mày tím, song cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán khi thấy hắn thật rảnh rỗi lại đi trêu đùa một lão già như Lý Thu Sinh.
Ngu Vĩnh An từng nói đây là thế giới trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc.
Hắn có cái lợi thế là biết trước cốt truyện cùng những nhân vật có tính cốt lõi bên trong.
Lý Thu Sinh này hắn cũng từng nói qua với cậu nhưng chỉ là tóm lại vài điểm tính cách.
Hắn nói muốn cậu ban cho hắn Lý Thu Sinh, cho gã về dưới chướng hắn để hắn dễ dàng đạp đổ sự nghiệp tương lai của nữ chính.
Nhưng Ngu Vĩnh An không hề nói cho cậu biết thân thế thật sự của gã.
Mãi đến khi ở chùa Linh An cậu cho người đi điều tra mới biết cái con người này phạm tội không ít, càng không nhẹ.
Phía sau lưng gã lại có thế lực lớn, có nguy cơ còn liên quan đến phản đồ Đại Minh Quốc.
Không những thế Lý Thu Sinh còn là kẻ ba phải, không đáng tin.
Lần này để gã ở bên, chỉ cần một nước đi sai Ngu Vĩnh An sẽ ban một miếng mồi ngon cho đám quan lại đối nghịch với Ngu gia ngoài kia.
Bọn chúng khi đó không chỉ có cơ hội xâu xé Ngu gia mà ngay cả hoàng đế trên cao cũng gặp nguy.
Tô Hành Ý sống lại đã hơn 20 năm chuyện lớn nhỏ gì cũng từng trải qua, loại người xấu tốt gì cũng từng gặp phải.
Người như Lý Thu Sinh là hạng người mà đám thương gia bọn họ không muốn đối đầu nhất.
Vừa có gia thế, tính cách gian xảo lại hay chơi bẩn thì ai đấu lại.
Nên vì sự an toàn của Ngu Vĩnh An, cậu chỉ có thể cố gắng khuyên giải kẻ cứng đầu trước mắt:
"An Nhi! Chuyện này là chuyện lớn không thể xử tội nhẹ như vậy được! Nếu đến tai thánh thượng há chẳng phải nói Ngu gia ta đang nối giáo cho giặc? "
"Cha! Người không cần lo lắng như vậy, chuyện hoàng đế không khó giải quyết tới vậy"
Ngu Vĩnh An tự tin khẳng định lại, bộ mặt cười tươi cùng ngón cái giơ cao như muốn nói hãy tin tưởng ở hắn nhưng Tô Hành Ý cũng không cảm thấy hắn uy tín miếng nào, ngược lại còn thấy nguy cơ hơn trước.
Nói chuyện với hoàng đế mà hắn làm như trả giá một mớ rau con cá ngoài chợ không bằng.
Kiếp trước làm bạn với Ngu Vĩnh An gần 1 năm, Tô Hành Ý đã sớm nhìn rõ hắn là một kẻ liều lĩnh ăn may.
Mấy chuyện hắn làm đều phi lý hết sức nhưng lại chẳng gây hại tới ai, có khi còn lấy được thiện cảm với người khác.
Dẫu vậy cậu cũng không muốn hắn đặt bản thân vào nguy hiểm vì thế giới này không giống thế giới của bọn cậu.
Thế giới kia là thế giới pháp trị, giết người đền tội còn ở đây mạng sống con người lại rất mỏng manh, có khi cả gia tộc bị giết cũng bị người coi như là con kiến bị phá tổ chẳng đáng quan tâm.
Tô Hành Ý tiến sát gần Ngu Vĩnh An nhỏ giọng nài nỉ:
"Tiểu An, vấn đề không phải ở hoàng đế mà thân phận Lý Thu Sinh kia đặc thù...!"
Còn hắn vẫn một mặt tỉnh bơ, cũng nhỏ giọng đáp lại:
"Ta biết trước cốt truyện"
"Hắn có thể là phản...!" - đồ
"Ta biết trước cốt truyện"
"Tội của hắn không nhẹ...!"
"Ta biết trước cốt truyện"
"Nhưng...!"
"TA BIẾT TRƯỚC CỐT TRUYỆN"
Cả cuộc bàn luận mặc Tô Hành Ý miệng khô lưỡi khô đưa ra ý kiến, kết quả Ngu Vĩnh An vẫn một mặt bình thản liên tục nhấn mạnh việc bản thân đã biết trước cốt truyện khiến cậu cứng miệng không thể phản bác lại.
Cuối cùng Tô Hành Ý vẫn phải đầu hàng trước sự cứng đầu của người bạn cũ, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
"Được! Được! Ngươi giỏi, sau này muốn làm gì thì làm"
"Hahaha...!Cha! Đa tạ người" - Ngu Vĩnh An thấy đã đạt được ý nguyện liền vui vẻ reo lên như hài tử được kẹo.
Một mặt tỉnh bơ gọi người bạn kiếp trước nhỏ hơn mình 10 tuổi là cha.
Song hắn nghiêng đầu, hướng Tuệ Mẫn nói giọng ngọt ngào:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, tỷ mau đưa Lý đại phu về viện tử trước đi, sau đó chúng ta cùng - hàn - huyên - ôn - lại - chuyện - cũ"
"Vâng"
Tuệ Mẫn đứng một bên hồi lâu nhìn thấy Lý Thu Sinh tinh thần có chút xuống dốc nhưng vừa nghe thấy lời Ngu Vĩnh An nàng liền một mặt tươi tỉnh đáp lại.
Câu đối đáp giữa cả hai sẽ rất bình thường nếu như ánh mắt của đôi chủ nô kia không dần trở nên thâm hiểm, xoáy chặt vào cơ thể Lý Thu Sinh.
Cứ như cả hai đang nổi nên một âm mưu trả thù nào đó trong đầu, khiến người bị nhắm trúng - Lý Thu Sinh cảm thấy lạnh sống lưng, gã đột nhiên cảm thấy không xong, muốn đổi hình phạt.
Nhưng chưa đợi gã lên tiếng Tuệ Mẫn đã nhờ tới sự giúp đỡ của hai vị đại ca cường tráng bên cạnh, để họ xách Lý Thu Sinh về viện tử.
Ngu Vĩnh An nội tâm háo hức đang định nối gót theo sau Tuệ Mẫn thì bị Tô Hành Ý gọi một tiếng quay lại.
"An An...!"
Giọng cậu khi này trầm xuống, hơi yếu ớt, khuôn mặt thâm trầm rơi vào trầm tư.
Cậu vẫn chưa quên chuyện ánh mắt vừa rồi của Ngu Vĩnh An.
Ngu Vĩnh An thấy bộ dạng đắn đo của Tô Hành Ý cũng hiểu nhưng hắn vẫn kiên quyết giả ngu, làm như không hiểu chuyện mà hỏi:
"Thành Thành không sao chứ? "
Tô Hành Ý khẽ khựng lại khi nghe hai tiếng Thành Thành phát ra từ miệng hắn song một lúc sau cậu mới bừng tỉnh, thẫn thờ nghiêng mặt, môi mấp máy nói điều gì đó.
[...!.......]
Chỉ cần nhìn khẩu hình Ngu Vĩnh An liền hiểu nhưng hắn lại không muốn nghe, mặc cho cậu mi tâm nhíu chặt trông như đang giận dỗi, bộ dạng sớm đã không nhẫn nổi.
Đợi cậu nói xong hắn nhanh quay người lại, bước đi, chỉ để lại cho cậu một câu ý vị thâm trường:
"An Nhi không sao cả! Chuyện mà người lo lắng sẽ không xảy ra đâu! "
.
Tại viện tử của Ngu Vĩnh An, đám hạ nhân rất chăm chú làm công việc của bản thân.
Chỉ qua một ngày, viện tử tồi tàn ngày nào nay đã mang diện mạo mới, không chỉ trông khang trang hơn mà xung quanh còn trồng rất nhiều loại hoa thơm cỏ lạ.
Bầu không khí xung quanh cũng dần thay đổi, từ vẻ lạnh lẽo, âm u nay bừng sáng hơn, thêm tiếng hạ nhân nói chuyện cười đùa càng khiến nơi đây có sức sống hơn cả.
Lý Thu Sinh bị người lôi kéo thảm thương mà kêu la nhưng gã chỉ có thể phát ra những tiếng ê a không rõ nghĩa vì hai tên nam nhân kia thấy gã phiền, cả quãng đường đi đều la hét om sòm liền nhanh tay tặng gã một chiếc khăn bịt miệng gã lại.
Tới viện tử cả hai cũng chẳng nhẹ tay mà ném gã ngã nằm ra đất.
Tay được thả tự do Lý Thu Sinh ngay lập tức gỡ bỏ miếng vải trong miệng, luôn miệng phỉ nhổ.
Gã vừa thấy bọn chúng lấy nó ra từ trong ngực áo, người bình thường không sao nhưng hai tên này lại chỉ mặc một lớp áo vải bố, tiết trời lại nóng bức thử hỏi xem miếng vải này bên người hai tên cao to kia có bao nhiêu mùi vị?
Càng nghĩ càng khiến gã kinh tởm.
"Phi! Phi! Hai tên các ngươi...!"
"Hử"
Lý Thu Sinh muốn lên tiếng mắng người nhưng hai tên kia lại khoe ra cơ bắp...
Được! Gã thua.
Bị hai nam nhân cường tráng chèn ép, Lý Thu Sinh chỉ có thể nhẫn lại, rụt cổ, ấm ức không dám lên tiếng.
Gã cuối cùng cũng nhớ ra, bọn chúng không phải là hai tên chuyên đi bắt Ngu Phước ném ra khỏi phủ đây sao? Mẹ kiếp! Gia chủ bọn chúng còn dám ném hỏi một kẻ ăn bám là gã sẽ có kết cục như thế nào?
Nhưng Lý Thu Sinh vẫn rất tức, thật không hiểu hôm nay gã bước chân ra cửa bằng chân nào mà vận lại đen như vậy.
Chuyện ăn bớt vật cứu tế bị người vạch trần nay lại thêm việc của Ngu Vĩnh An gã còn đang mơ hồ chưa rõ đã bị người lôi như phạm nhân tới đây.
Lý Thu Sinh nhìn viện tử một lượt cảm thấy không thở nổi, nếu thiếu niên kia thật sự là Ngu Vĩnh An vậy viện tử này là sao.
Gã nhớ rõ nơi Ngu Vĩnh An ở là một viện tử bị bỏ trong phủ, nó hoang tàn tới mức gã lần đầu tiên nhìn thấy đã không muốn tới.
Vì thế mà suốt 7 năm trong phủ gã chưa từng bước chân vào đây một lần càng chưa từng nhìn thấy đôi mẫu tử Ngu Vĩnh An.
Người duy nhất gã biết là Tuệ Mẫn - thị nữ thân cận bên cạnh Ngu Vĩnh An.
Gã tự hỏi bản thân rời Ngu phủ mấy ngày đã bỏ lỡ chuyện gì quan trọng mà đến khi trở về đã như người trên trời rơi xuống.
Chỉ là việc này quá vô lý, dung mạo Ngu Vĩnh An vậy mà không có lấy một vết xước, ngay cả tính cách cũng khác biệt.
Vả lại theo gã biết Tô Hành Ý cùng hắn chưa từng gặp mặt trực tiếp với nhau huống chi là nói chuyện một cách thân thiết.
Vừa rồi nhìn cậu nói chuyện với hắn một cách sủng nịnh, gã tự không khỏi nghi ngờ thân phận của Ngu Vĩnh An.
Chưa kể tới cái ánh mắt lạnh lẽo tới thấu xương như ngàn vạn dao găm đâm xuyên qua nhục thể của Ngu Vĩnh An khiến gã nhớ tới ánh mắt của người đó.
Người đó cũng giống hắn, bề ngoài đẹp mắt, vô hại nhưng thực chất lại là kẻ mang dã tâm cực lớn, thủ đoạn còn thâm hiểm, độc ác khiến một kẻ như gã cũng phải sợ hãi mà quỳ xuống phục tùng.
Lần này lại thêm một Ngu Vĩnh An, càng nghĩ Lý Thu Sinh càng khóc thét trong lòng.
Số gì mà đen hơn cả hắc cẩu.
Hết chuyện nọ lại tới chuyện kia kéo tới làm phiền gã, hết người nọ lại tới người kia tới chèn ép gã.
Thật muốn chết cho xong chuyện mà.
"Lý đại phu thật có nhã hứng, bị người bắt đi như vậy mà vẫn có tâm tư thưởng hoa"
Từng câu từng chữ được người nói ra nghe qua như đang quan tâm tới đối phương nhưng cái âm giọng âm trầm, lạnh nhạt không có lấy một tia cảm xúc kia khiến người lạnh cả sống lưng.
Lý Thu Sinh giật mình không biết người từ khi nào đã ở phía sau lưng gã.
Gã vẫn không cử động, nội tâm không ngừng gào thét:
Ta đây là đang cắm đầu xuống đất để ngạt chết! Con mắt nào của ngươi thấy ta đang thưởng hoa hả? "
.
Ngu Vĩnh An hiện tại mới trở lại viện tử, Tuệ Mẫn vốn muốn đi cùng nhưng bỗng dưng lại bị Ngu Vĩnh Chương cho người gọi nàng tới hỏi chuyện.
Hắn biết y là người tốt sẽ không hại tới người của hắn vì thế cũng chấp thuận cho nàng rời đi.
Tiểu Tuyết lại khá dính Tuệ Mẫn, thấy ánh mắt cô ủy khuất khi nàng rời đi Ngu Vĩnh An cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở để cô đi cùng nàng.
Vì thế hắn hiện tại lại phải trở về một mình.
Vừa bước vào viện tử Ngu Vĩnh An lại không khỏi ngỡ ngàng với sự im lặng của nơi này.
Đám hạ nhân vốn đang nhốn nháo, nay lại im bặt không hẹn mà cùng hướng về một phía mà nhìn chăm chú.
Đôi mắt bọn họ mở to ngỡ ngàng thu hết mọi thứ vào mắt, hô hấp căng chặt, mồ hôi lạnh cũng ứa ra.
Nhưng sự chú ý đó không hướng về Ngu Vĩnh An mà là Lý Thu Sinh???
Gã vậy mà đang vùi đầu vào khóm hoa vừa mới được vun trồng.
Khóm hoa non, tán nhỏ nên chỉ che được đầu còn từ thân trở xuống gã vẫn giữ nguyên tư thế quỳ mà lộ ra ngoài.
Thấy một màn này Ngu Vĩnh An mệt mỏi thở dài bất lực, gã lấy đâu ra tự tin cái thân thể cao m7 đấy có thể trốn sau khóm hoa đó vậy?
Ngu Vĩnh An thầm tặc lưỡi, chớp mắt hắn đã đứng sau lưng Lý Thu Sinh, tựa tiếu phi tiếu cất giọng châm chọc:
"Lý đại phu thật có nhã hứng, bị người bắt đi như vậy mà vẫn có tâm tư thưởng hoa"
Lý Thu Sinh vẫn giữ nguyên tư thế, vạn nhất đều không quan tâm mọi thứ xung quanh khiến Ngu Vĩnh An bất giác cảm thấy tức giận.
Hắn không khoan nhượng mà giơ chân lên đạp khiến gã ngã chúi đầu về phía trước.
Lần này gã mới xác thực cắm đầu