Nhìn người trước mắt rơi vào trầm tư Ngu Vĩnh An không hiểu vì sao thấy cảnh này có chút buồn cười, cảm thấy gã rất có giá trị mua vui, khó trách Ngu Trầm lại dễ dàng say đắm lời đường mật của tên nam nhân này như vậy.
Tâm trạng Ngu Vĩnh An theo đó cũng dịu đi phần nào, hắn cuối cùng cũng nhân từ tha cho Lý Thu Sinh lần này.
Ngu Vĩnh An không tiếp tục diễn nữa mà nhanh chóng đi vào vấn đề chính:
"Lý đại phu không cần lo lắng như vậy! Ta không có ý muốn đưa ngươi vào chỗ chết.
Thậm chí ta còn có một mối sinh ý muốn ngươi làm giúp ta! Ta chắc chắn mối sinh ý này ngươi chỉ có lợi không có hại.
"
Ngu Vĩnh An ánh mắt kiên định hướng Lý Thu Sinh nói lời ngon ngọt nhưng lại chẳng khiến gã mắc bẫy mà càng đề phòng hơn.
Nghĩ thử coi một kẻ thường ngày hay bị ngươi bắt nạt, hành hạ, coi thường nay vươn mình lên không những không trả thù còn quăng cho ngươi một miếng bánh ngon thì ai mà tin cho được.
Càng nghĩ càng thấy bên trong có huyền cơ, lời đề nghị này Lý Thu Sinh đương nhiên không nhận.
Ngu Vĩnh An dường như chẳng để ý mấy tới sự phản kháng của gã, hắn lôi ra từ trong tay áo một món đồ ném về phía gã rồi nói tiếp:
"Đây! Ngươi xem"
Thứ Ngu Vĩnh An ném cho gã là một ống trúc nhỏ bằng ngón tay cái được bọc lại rất tỉ mỉ.
Gã nhìn sơ qua một hồi ống trúc lại nhìn Ngu Vĩnh An, cứ thế mà nhìn đi nhìn lại mấy lượt có chút nghi ngờ không biết bên trong đây là thứ gì.
Nhưng gã nhìn một hồi thấy mặt Ngu Vĩnh An đang dần trầm xuống giống như không cho gã cơ hội né tránh Lý Thu Sinh khoé môi khẽ giật lên mấy cái, tay run run hé mở ống trúc ra.
Khuân mặt lão nhăn nhúm lại trông như tờ giấy bị người vò nát nực cười vô cùng, gã cẩn trọng đưa ống trúc đến bên mũi ngửi ngửi vài cái sau lại đưa nó ra xa.
Mặt gã vẫn nhăn như cũ nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra, cơ thể vẫn an ổn như trước không có dấu hiệu như bị trúng độc gã liền từ từ mở mắt ra, đưa ống trúc tới bên mũi ngửi lại vài lần.
Không như gã nghĩ là một mùi hăng khó chịu hay là mùi hắc đặc trưng của độc dược, hương này rất thơm như mùi của túi thơm nhưng dịu hơn.
Khi ngửi vào không khó chịu mà rất thoải mái khiến người khoan khoái.
Gã kinh ngạc nhìn Ngu Vĩnh An, miệng không tự chủ mà thốt lên:
"Đây là thứ gì" - Lý Thu Sinh đưa ống trúc lên mũi ngửi thêm mấy đợt, khuôn mặt căng chặt lập tức giãn ra tràn ngập hứng thú với thứ đồ trước mắt - "Thật thơm"
Ngu Vĩnh An rất vừa ý với biểu hiện này của Lý Thu Sinh, gã đây đã hứng thú với đồ của hắn cũng coi như là đã đi được nửa đường.
"Thứ này tên gọi là nước...!Tên gọi là Mật Hoa.
Là do ta tự tạo ra.
Thứ này chỉ cần xức nhẹ lên người liền có thể lưu giữ hương thơm trên cơ thể.
Vả lại thứ này còn có thể thu hút bướm bay xung quanh, mùi hương cũng nhẹ, dễ chịu...!"
"Bán thứ này cho ca nhi cùng nữ nhân chắc chắn sẽ được yêu thích"
Lý Thu Sinh tiến lên chen lời, ngay cả gã là nam nhân còn bị mê hoặc huống chi là nữ nhân, ca nhi bình thường.
Gã cảm thấy tương lai thứ đồ này chắc chắn sẽ nổi danh khắp thiên hạ, quả nhiên là một mối sinh ý tốt.
Lý Thu Sinh nhíu mày, có chút tính toán nói:
"Ngươi muốn ta giúp ngươi bán thứ này? "
"Phải" - Ngu Vĩnh An đáp lại một cách kiên định.
"Cái này...!"
Bên kia Lý Thu Sinh lại có chút lúng túng, đây quả nhiên là một ý không tồi.
Thứ này bán ra cho dù gã được chia ba phần cũng đã lời được không ít.
Nhưng gã hiện tại lại đang là người của Cảnh vương gia, luôn bị lão cho người theo sát nếu gã làm việc ngoài lệnh lão chắc chắn sẽ không yên thân.
"Chuyện này...!ta không thể giúp được, ngươi vẫn nên tìm người khác đi thì hơn! "
Dù vẫn còn khá kiêng dè Ngu Vĩnh An nhưng dù sao so ra với Cảnh vương gia thân phận hắn đương nhiên không thể sánh bằng.
Đó là nếu như hắn không có Ngu gia tương trợ phía sau, nếu có vậy gã sẽ suy xét lại việc này.
Bị người từ chối Ngu Vĩnh An chẳng có lấy biểu cảm thất vọng hay tức giận, hắn vẫn cười hề hề như bình thường mà ngồi xuống bên cạnh Lý Thu Sinh.
Còn Lý Thu Sinh vẫn không phòng hề bị hắn, còn không xấu hổ mà âm thầm tưởng tượng ra cách điều chế ra thứ Mật Hoa này.
Ngu Vĩnh An bên cạnh thì thầm vào tai gã nhưng giọng lại hạ xuống đem theo vài phần uy hiếp:
"Ngươi nghĩ bản thân có quyền từ chối sao? "
Song hắn đưa tay ra hiệu, bỗng một con chim sẻ nhỏ từ đâu bay tới đậu trên vai Lý Thu Sinh.
Đương sự gã còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì thì có ba thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Cả ba đều mặc hắc y, mỗi người lại mang một dáng vẻ khác biệt.
Một người vóc dáng cao lớn có vẻ là một nam nhân cường tráng cầm trên tay một trường kiếm thon gọn, dáng đứng uy nghiêm đĩnh đạc dựa vào bàn trà.
Một người khác thì đứng gần bàn trang điểm, bộ dáng yểu điệu thục nữ, thêm phần ngực đầy đặn kia vừa nhìn liền biết là một nữ nhân.
Y phục của nàng khá tùy tiện nhưng Lý Thu Sinh thấy lấp ló trên người nàng có treo rất nhiều đoản đao trông rất sắc nhọn.
Người cuối cùng chính là không biết đã ngồi ngay bên cạnh gã từ lúc nào.
Bộ dáng người này nhỏ con, thanh mảnh có lẽ nó là một hài tử.
Nó ngồi sổm ngang người gã, hai tay chống cằm mà nhìn chằm chằm gã bộ dạng thích thú như thấy trò vui, trên đầu nó còn có hai con chim sẻ khác đậu lên vừa nhìn liền biết là cùng đội với con trên vai gã.
Thoáng qua nhìn ba người chỉ giống người bình thường nhưng lại khiến Lý Thu Sinh sợ hãi không thôi.
Gã sợ là sợ chiếc mặt nạ họ đeo trên mặt.
Nó thuần một màu trắng, khắc sâu một chữ Tử đỏ tươi như máu khiến Lý Thu Sinh chợt nhớ tới Cảnh vương gia từng dặn dò gã gặp ai là người Ngục Đảo thì nên cẩn trọng, né xa bọn họ trăm trượng càng tốt để tránh gặp rắc rối.
Đặc biệt là người mang mặt nạ Tử , khác với người mang lệnh bài Tử thông thường người mang mặt nạ là người không nên động vào nhất.
Từ 15 năm trước đảo chủ đời đầu đã chết, người kế thừa đời tiếp theo thì mất tích nên Ngục Đảo từng có quãng thời gian như rắn mất đầu, tùy thời cơ có thể bị người nắm thóp.
Vì thế người tạm thời lên đứng đầu Ngục Đảo mới quyết định để vài sát thủ tinh anh đi tìm kiếm tung tích của người kế nhiệm song theo đó mà bảo vệ người.
Mà bọn họ không ai khác cũng chính là người mang mặt nạ Tử trước mắt gã.
Liếc qua ba con người kia một lượt song khuân mặt Lý Thu Sinh hiện lên đầy vẻ kinh hãi, ánh mắt kinh sợ dừng ngay lại trước mặt Ngu Vĩnh An.
Gã sợ hãi nhận ra hắn chính là người kế nhiệm đảo chủ Ngục Đảo đời tiếp theo?!!
Đột nhiên Lý Thu Sinh cảm thấy hô hấp không thông, Hắc Bạch Vô Thường có lẽ đang trên đường đón gã đi.
"Lý đại phu! Ngươi thấy mối sinh ý này của ta như thế nào?"
Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại không cho phép người từ chối.
Ngu Vĩnh An lạnh lùng quay lưng đi tới bàn trà an toạ ngồi xuống, hắn một tay đặt trên bàn để chống đầu, tay còn lại buông lơi trên mặt bàn, ngón tay liên tục gõ gõ phát ra từng nhịp êm tai.
Lý Thu Sinh thấy vậy cũng chỉ đành gác lại hoảng sợ sang một bên, nhanh chóng tỏ ra bình thường mà hùa theo lời Ngu Vĩnh An.
"Ta...!thấy rất tốt"
Dù sao lực phía sau lưng Ngu Vĩnh An khủng bố như vậy, khi bàn chuyện lại để 5 tên sát thủ bao vây gã cho dù cho gã 9 cái mạng như Miêu Yêu gã cũng không dám làm phật lòng hắn.
Có lẽ từ khi gã bước chân vào phòng đã định sẵn sẽ không có quyền từ chối.
Không đúng.
Có khi từ lúc gặp Ngu Vĩnh An ở chùa Linh An số phận đã định sẵn gã sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Vậy ngài vừa ý sinh ý này chứ? Có nguyện ý giúp ta? "
"Đương nhiên tiểu nhân sẽ làm"
Lý Thu Sinh ngậm đắng nuốt cay nói, gã tự biết thân biết phận mà hạ thấp bản thân xuống nhưng điều gã lo lắng hiện tại lại không phải là đối mặt với Cảnh vương gia như thế nào khi gã đã phản bội lão làm việc cho Ngu Vĩnh An mà thay và đó là mối sinh ý này gã được bao nhiêu phần? Nếu được ít gã cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận, trở về cũng chỉ hận bản thân quá khứ sao cứ phải dính dáng tới con người này.
Ngu Vĩnh An biết rõ Lý Thu Sinh mê tiền tài còn hơn mạng, cho dù có phải đối đầu với người có quyền uy hay không gã cũng chấp tất.
Tính ra gã chỉ có duy nhất cái bản lĩnh vì tiền liều chết này.
Hắn cũng là người hào phóng vả lại số tiền này tương lai Ngu Vĩnh An cũng không cần tới, trực tiếp vung tay thoải mái:
"Vậy chia 4:6 ngươi thấy sao? "
Giọng Ngu Vĩnh An dịu lại, lời vào tai Lý Thu Sinh lúc này mới giống mật ngọt thật sự.
Gã nghĩ 3 phần thôi cũng đã ngang tiền lương gã làm việc ở Ngu phủ nửa năm huống chi đây tới tận 4 phần.
Nội tâm Lý Thu Sinh ngay lập tức hứng khởi, miệng cười lớn nhanh chóng thuận ý:
"Nhị thiếu gia anh minh"
Chưa đợi gã bình tâm lại, Ngu Vĩnh An lại nói tiếp:
"Ngươi 6 ta 4"
Nghe tới đây Lý Thu Sinh như bùng nổ, tròng mắt mở lớn như sắp rớt ra ngoài, miệng há ra không ngậm lại được.
Gã cảm thấy bản thân đây nghe nhầm, không cũng là Ngu Vĩnh An có vấn đề ở đầu mới chia như vậy.
Bỗng chốc tinh thần gã căng chặt, âm thầm đề phòng với Ngu Vĩnh An.
Một người mất công cho người chạy khắp nơi tìm kiếm bằng chứng nắm thóp gã như vậy sẽ không ngu ngốc mà chịu thiệt như vậy đi.
Thấy một tia hoang mang cùng do dự của Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An cũng chẳng chần chừ đưa ra yêu cầu:
"Ngươi sẽ được 6 phần nếu giúp ta làm một chuyện"
Lý Thu Sinh làm vẻ mặt như quả nhiên là thế, âm thầm buông lỏng hơi thở ra một chút nghe Ngu Vĩnh An tiếp tục nói:
"Sau này nếu có kẻ nào bán Mật Hoa tương tự với của ta.
Không cần biết là ai, là người có gia thế như thế nào, ta muốn ngươi chà đạp tên đó, phá hủy hết tất thảy mà tên đó có, được chứ? "
Lý Thu Sinh thoáng kinh ngạc trước lời đề nghị của Ngu Vĩnh An nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua.
Gã ban đầu còn mơ hồ chẳng lẽ có kẻ cũng giống Ngu Vĩnh An tạo ra được thứ Mật Hoa này? Sau gã cũng chỉ nghĩ thứ này tương lai sẽ nổi danh khắp nơi chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh bị người làm giả.
Còn Ngu Vĩnh An lại không muốn thứ bản thân mất công làm ra bị người cướp mất nên mới đưa ra yêu cầu này.
Thực chất chỉ Ngu Vĩnh An biết thứ Mật Hoa này là nước hoa thời hiện đại.
Nữ chính lại là sinh viên khoa nghiên cứu, nhờ vào tài năng cùng sự trợ giúp của hệ thống mà tạo ra được nước hoa ở thế giới này.
Sau hợp tác cùng Lý Thu Sinh, nhờ vào miệng lưỡi của gã mà âm thầm thu về một đống tiền tài, còn tạo tiền đề củng cố thế lực cho tương lai.
Đừng nói hắn cướp mồi ngon của nữ chính.
Thật ra kiếp trước Ngu Vĩnh An cũng nghiên cứu để tạo ra nước hoa nhưng y mới tìm hiểu được một nửa.
Cái hệ thống kia thấy nữ chính cũng có ý này lại rơi vào quẫn bách liền âm thầm lấy trộm bản ghi chú mà y dày công nghiên cứu suốt 5 năm.
Khi đó nữ chính mới thuận lợi trở thành thương gia bí ẩn nổi tiếng cả kinh thành.
Còn Ngu Vĩnh An lúc đó đã rơi vào lưới tình của nam chính chẳng có hơi đâu mà so giống khác với nước hoa mà nữ chính tạo ra nên cô mới dễ dàng thăng tiến như thế.
Nên nói chung Ngu Vĩnh An chỉ là lấy lại những gì mà vị ca ca kia của hắn nên có.
Cũng như dạy cho nữ chính một bài học để cô ta bớt nghe theo cái hệ thống ăn cắp vặt chết tiệt kia.
"Còn đây là công thức điều chế"
Ngu Vĩnh An lấy một tờ giấy đưa cho nam nhân đứng bên cạnh, tên đó rất hiểu ý mà đưa đến tận nơi cho Lý Thu Sinh.
Lý Thu Sinh lúc này bị tiền tài che mờ mắt rất thuận ý mà chấp nhận mình thua cược, gã hiện tại là cẩu tử của Ngu Vĩnh An rồi nha.
Có Ngu gia, Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau lại thu được cả đống ngân lượng về tay gã ngu gì mà không vui vẻ nhận việc?
"Đa tạ đại nhân"
Gã kính cẩn nhận giấy, tít mắt cười mà thuận thế quỳ cả hai gối trước nam nhân mặc hắc y đeo mặt nạ Tử kia.
Dường như sớm đã quên mất đám người trước mắt này nguy hiểm ra sao.
Điều này vừa hay chọc cười một người.
"Hahahaaa...!Công tử! Tên này thật kỳ lạ...!Ta muốn chơi cùng hắn"
Tổ tông ta không muốn chơi cùng ngươi - Lý Thu Sinh hoàn hồn, nội tâm khóc thét, gã chưa quên nhóc con này là ai đâu nhá.
Người nói là hài tử đang ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh.
Nó theo Ngu Vĩnh An cũng chỉ mới 3 năm, ban đầu còn không ưng ý với vị chủ tử yếu đuối đến mức đáng chết này.
Mỗi ngày đều một mặt âm u, nhu nhược, thiếu sức sống sao có đủ tư cách trở thành người kế nhiệm đảo chủ đời tiếp theo.
Mãi đến khi người tên Tầm Tước kia chết đi thì Ngu Vĩnh An càng lạnh lẽo hơn, giác quan của sát thủ cho nó biết y đã có gì đó dần thay đổi.
Dù sao mỗi ngày đều phải trông chừng một người lớn tuổi hơn mình khiến nó có chút chán nên trước sự thay đổi của Ngu Vĩnh An nó dần cảm thấy hứng thú hơn.
Nhưng nhìn mãi nhìn mãi vẫn chẳng thấy y có động tĩnh gì nó liền thấy thất vọng, nhiều lúc còn suy nghĩ bản thân có nên thay đổi chủ tử hay không chứ mỗi ngày cứ ngồi im một chỗ trông chừng một người gỗ khiến nó sắp mệt mới phát điên.
Dẫu vậy nó vẫn hoàn thành rất tốt công việc của mình, đôi lúc thấy Ngu Vĩnh An bị bắt nạt nó không nhịn được mà âm thầm trả đũa trong đó cũng có mấy lần nó ra tay với Lý Thu Sinh.
Nói thật trong mắt nó Lý Thu Sinh là loại người mà nó ghét nhất, dù bản thân có bản lĩnh nhưng trước mắt người lớn mạnh lại là kẻ nịnh hót đáng khinh.
Nhiều lần thấy Lý Thu Sinh đi theo phía sau hề hề hùa theo mấy trò tiêu khiển của Ngu Trầm khiến nó khinh thường nhìn gã bằng nửa con mắt.
Mãi tới sáng nay, sau khi Ngu Vĩnh An tỉnh lại nó thấy người như trở thành một con người khác liền tiến lên dò hỏi nhưng hắn chỉ đáp lại nó bằng ánh mắt băng lãnh, thâm trầm cùng một nụ cười đầy ý vị.
Nó nhìn mà không chớp mắt, nó nhận ra cái ánh mắt đó thật giống ánh mắt của Dịch Dao - người mà nó ngưỡng mộ - khi đi làm nhiệm vụ.
Cái ánh mắt mà nó cho rằng chỉ có kẻ săn mồi thật sự mới có, nó khi đó mới ngộ ra Ngu Vĩnh An từ trước tới nay đều là giả yếu đuối trước mặt người khác, con người thật sự ra sao đều được hắn giấu trong lòng.
Hài tử hay mơ mộng chắc nịch với suy đoán của bản thân.
Nó khi đó đương nhiên phục tùng trước Ngu Vĩnh An, hưng phấn chấp nhận hắn là đảo chủ đời tiếp theo.
Khi đó Ngu Vĩnh An gọi nó tới là muốn giao nhiệm vụ cho nó, muốn nó âm thầm hạ một lượng độc nhỏ, vô hại lên người Lý Thu Sinh.
Nó khi đó rất thắc mắc, không nhịn được mà buột miệng hỏi hắn không muốn trả thù gã bằng cách tàn bạo nhất sao nhưng Ngu Vĩnh An cũng chỉ cười lớn, sâu xa nói:
[Hắn ấy à có cái miệng phun châu nhả ngọc như vậy, sao ta lỡ]
Nó khi đó không hiểu lời Ngu Vĩnh An, hiện tại càng không hiểu.
Lý Thu Sinh chỉ là người thường, trước mặt kẻ có quyền uy lại chẳng khác nào con vẹt lấy lòng người khác có gì