Lý Thu Sinh xuất thân cao quý, là thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được người nâng niu, lớn lên ai cũng kiêng dè thân phận.
Vậy mà nay lại bị người đánh, bị người sỉ nhục ngay trong Ngu Phủ, dù gã đã tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ của bản thân nhưng vẫn không khỏi ngơ ngác trước một màn này.
Gã vừa không tin lại vừa cảm thấy tức.
Vậy mà có người dám đánh gã? Ngay cả mẫu thân lẫn phụ thân còn chưa từng đánh gã, tên nhóc ngông cuồng này lại dám?
Bỏ mặc đi thân phận thật sự của Ngu Vĩnh An, Lý Thu Sinh hiện tại bị sự giận dữ kiểm soát tâm trí.
Gã nằm bò trên đất, tay ôm vết thương, giọng run run đầy lửa giận nói:
"Ngươi...!Sao ngươi dám? Ngươi biết ta...!là ai không hả? "
"Biết! Ta đương nhiên biết ngươi là đích tử duy nhất của Lý Hàm hiện đang nhậm chức quan chính ngự y , phải không? "
Ngu Vĩnh An nhếch mép cười ngạo nghễ, hắn khom người xuống ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh, nắm tóc gã kéo lên ép gã ngẩng đầu, giọng cợt nhả thì thầm bên tai gã:
"Vậy thì sao chứ hả? Ngươi nghĩ ta sợ sao? "
Hắn cười khẩy một cái, mạnh bạo thả gã ra mà quay trở lại chỗ ngồi.
Lẽ nào gã nghĩ thân phận thái y của phụ thân gã thật sự sẽ doạ sợ hắn sao? Cái danh đó lấy doạ trẻ con thì được chứ riêng hắn thì không.
"Ngươi là ai mà dám ngông cuồng ở Ngu Phủ như vậy...!? " - Lý Thu Sinh vẫn không ngại cuộc đời quá tươi đẹp mà cao giọng chất vấn.
Ngu Vĩnh An không trả lời câu hỏi của gã, hắn bình thản tay chống cằm, hơi cúi gập người xuống.
Đôi mắt hắn âm trầm nhìn gã một lúc như đang âm thầm đánh giá song tựa tiếu phi tiếu nói:
"Quả thật Lý đại phu tuổi không còn nhỏ trí nhớ cũng không còn tốt như xưa nữa.
Tính ra hai chúng ta từng có một lần hàn huyên với nhau, ngươi lẽ nào không nhớ? "
"Nhớ? Trừ người Ngu Phủ ra ta chưa từng tiếp xúc với người ngoài sao có thể biết ngươi được"
Lý Thu Sinh nói mà không cần suy nghĩ, gã vẫn kiên định đây là lần đầu tiên gã gặp Ngu Vĩnh An.
Việc gã 9 năm qua vẫn luôn trong Ngu Phủ là thật.
Dù sao y thuật dởm của bản thân ngay cả gã cũng tự nhận thức được.
Vốn sinh ra đã mang danh con của chính ngự y gã khi xưa cũng hào hứng mà cố gắng học theo phụ thân gã nhưng đáp lại vẫn chỉ có hai từ - không thể.
Theo Trương Địch Luân gần 15 năm nhưng gã đứng bên cạnh lão lại càng giống như hòn đá sù sì đặt bên cạnh viên ngọc sáng lấp lánh.
Rất nhiều lần gã đề nghị với Trương Địch Luân để gã ra ngoài bắt bệnh nhưng lão luôn lấy lý do gã cần học hỏi thêm để từ chối.
Lúc đầu gã cảm thấy rất bình thường nhưng thời gian dần trôi đi gã càng cảm thấy không đúng, tới lúc nhận ra ngụ ý lại không ngừng phun tào lời Trương Địch Luân từng nói.
Có cái khỉ.
Nói ngay là không muốn gã bốc thuốc đi, chứ có ai như gã học hỏi thêm tới hơn 15 năm vẫn không phân biệt được đâu là Đại Táo đâu là Thục Địa Hoàng?
Nếu không phải một lần Lý Thu Sinh vô tình nghe thấy người xung quanh gã lại không ngừng bàn tán.
Nào là gã là con của thái y lại không biết cách chữa bệnh, còn cả học y gần 15 năm vẫn không bốc được bài thuốc đơn giản.
Nói gã vô dụng, không đáng được tôn trọng gã