Hai sân đông tây cách nhau hơi xa, Bùi lão phu nhân đi từ từ một đường qua đó coi như tản bộ thư giãn gân cốt.
Ánh mắt của người già không tốt, trời chưa hoàn toàn tối sẩm mà đã hơi không thấy rõ.
Dung Xuân vẫy tay gọi người cầm đèn đi bên cạnh.
Nàng ta vừa đi vừa hỏi: “Sao lão phu nhân lại muốn đến chỗ thiếu phu nhân vậy?” Đây là lần đầu tiên.
Bùi lão phu nhân trả lời: “Muốn đi thì đi, đâu ra lắm lý do vậy.” Cuộc sống con người chẳng phải chỉ mong được vừa lòng thỏa ý hay sao?
Dung Xuân cười đồng ý, cũng không mở miệng khiến lão phu nhân thấy phiền.
Khi đoàn người đến Tây Cầm Viện thì Thanh Miêu và Xuân Đào còn đang ở trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối với nữ đầu bếp.
Sở Hốt Thanh Đan ở trong phòng ăn điểm tâm, trò chuyện lung tung với Ninh Hồi.
Thanh Đan ngồi trên ghế nhỏ bên giường, cầm đũa chọn tới chọn lui rồi gắp một viên bánh cốm gạo bỏ vào miệng người đang chống cằm chờ đút cho ăn.
Nàng hỏi: “Thiếu phu nhân, hương vị thế nào?”
Ninh Hồi chống khuỷu tay trên nệm giường, nâng mặt gật đầu: “Hơi cứng một chút, nhưng vẫn không tệ.”
Thanh Đan ghi nhớ, suy nghĩ nên kêu phòng bếp nhỏ cải tiến một chút, lại gắp một miếng bánh ngọt bột sen quế cho cô: “Còn cái này thì sao? Hôm nay Xuân Đào mang bình kẹo quế chế biến từ đầu thu ra, loay hoay một buổi chiều mới làm ra.”
Vào miệng mềm mại thơm ngọt, vị ngọt chẳng những không ngấy mà còn mang theo mùi thơm dịu nhẹ, Ninh Hồi cười híp mắt trả lời: “Rất ngon.
Ta còn có thể ăn thêm cái nữa.”
Nghe vậy, Thanh Đan cười gắp thêm cái nữa cho nàng.
Thấy tư thế của Thanh Đan cứ như làm mẹ, khóe miệng Sở Hốt giật giật: “Thanh Đan, mau thu hồi nụ cười hiền lành trên mặt ngươi đi.” Sao nàng cứ thấy có gì đó là lạ ấy nhỉ?
Mặt Thanh Đan cứng đờ: “…” Xin lỗi, nhất thời không khống chế được.
Cuối cùng nàng hơi thu liễm một chút, cầm đũa chỉ vào đĩa điểm tâm còn chưa đụng vào: “Thiếu phu nhân, có muốn ăn thêm chút bánh cuốn đậu xanh không?”
Ninh Hồi nghiêng người sờ bụng mình, dựa vào kinh nghiệm đánh giá sơ sơ một chút, lắc đầu trả lời: “Không ăn, lát nữa còn phải ăn cơm chiều nữa.” Điểm tâm làm sao ngon bằng bữa chính.
Nghe nói tối nay là Xuân Đào và Thanh Miêu xuống bếp, nàng phải chừa bụng để ăn thử tay nghề của các nàng.
Thanh Đan buông đũa, cảm thán: “Mỗi ngày thiếu phu nhân đều ăn nhiều, cũng không biết bổ ở đâu.”
Ninh Hồi nghiêng đầu.
Thực ra nàng cũng rất nghi hoặc.
Chẳng qua như thế cũng tốt, nên ăn thì ăn nên uống thì uống nên ngủ thì ngủ, cuộc sống này quả thực hạnh phúc vô đối.
Nàng quấn chăn ngồi trên giường, nghĩ đến đây lại suиɠ sướиɠ.
Tiểu nha hoàn ở bên ngoài chạy vào, vội nói: “Bẩm thiếu phu nhân, lão phu nhân đã đến!”
Ninh Hồi: “Hửm? Ai?”
“Lão phu nhân! Đến cửa rồi!”
Ninh Hồi ngây ra một chút.
Nàng cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm, nha đầu này đang nói lão phu nhân chỉ hận không thể cắm rễ ở Phúc An Viện đó ư?
“Ồn ào vớ vẩn cái gì? Lão thái bà này là quỷ hay sao? Mồm cứ oang oang, không có quy củ!” Bùi lão phu nhân đanh mặt chống gậy xuất hiện trước rèm châu treo cửa.
Dung Xuân vén rèm cho bà, cũng mắng tiểu nha hoàn kêu la: “Còn không mau đi xuống.”
Tiểu nha hoàn hoảng sợ, nghe vậy thì vội vàng lui ra ngoài, chỉ thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
Trong phòng rất im lặng, Bùi lão phu nhân chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, híp mắt quan sát căn phòng này.
Các món đồ trang trí bà đã nhìn quen rồi, tùy ý liếc qua rồi dừng lại trên bàn thấp.
Nhìn một bàn điểm tâm, bà âm thầm co rút khóe miệng, lại thấy cháu dâu của bà đang quấn chăn ngồi trên giường, tóc dài rối tung, khóe miệng còn dính vụn điểm tâm.
Lão phu nhân: “…”
Sao cuộc sống này còn thoải mái hơn cả bà già mấy chục tuổi này vậy?
Ninh Hồi bị nhìn hơi xấu hổ chột dạ, vội vàng kéo chăn chuồn xuống giường, tùy ý cào mái tóc của mình hai phát rồi chạy đến bên bàn tròn, rót ly trà nóng bưng đến bên cạnh lão phu nhân: “Tổ mẫu đi đường đến đây mệt lắm đúng không? Uống trà uống trà, Thanh Đan mới pha xong.”
Bùi lão phu nhân liếc xéo nàng một cái, tiếp nhận nhấp hai miếng.
“Tổ mẫu đến đây trễ thế này là có chuyện gì?” Đột nhiên tới đây một chuyến đúng là hiếm thấy.
Bùi lão phu nhân cần gậy chống gõ lên sàn nhà: “Không có chuyện gì.”
Ninh Hồi: “…” Không có chuyện gì thì người tới đây làm gì?
Bùi lão phu nhân ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng không có ý định rời đi.
Ninh Hồi tiếp nhận áo khoác mà Thanh Đan mang tới khoác lên người, cũng bưng ghế ngồi xuống, đối mặt với bà bốn mắt nhìn nhau.
Bùi lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Trừng cái gì? Trừng lồi tròng mắt ra ngoài cũng không sợ hù dọa người khác.”
Ninh Hồi hơi buồn bực.
Nàng thấy hôm nay lão thái thái có vẻ nóng tính, không phải là nóng rõ ràng mà là âm thầm.
Trong lòng nàng thở dài, nghĩ chắc là vì gả cháu gái nên trong lòng lão phu nhân hơi lạc lõng.
Nàng buông mi xuống, khép mắt lại chỉ lộ ra một khe hở, miễn cưỡng thấy rõ, hỏi: “Tổ mẫu, người thấy con thế này được chưa?” Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của sao Thủy Lam! Nàng không trừng là được, mắt to cũng không phải là lỗi của nàng.
Bùi lão phu nhân: “…” Con là đồ ngốc à?
Dung Xuân che miệng cười trộm, Thanh Đan trực tiếp quay mặt không nhìn, Bùi lão phu nhân trợn trắng mắt, gậy chống lại gõ một chút, không muốn lấn cấn vấn đề đôi mắt với người này nữa: “Khi nào Chất Nhi mới về?”
Ninh Hồi cố gắng híp mắt, nhìn lão phu nhân trả lời: “Con không biết nữa.
Chàng ấy nói chỉ một tháng sẽ trở về, chắc là mấy ngày nay.” Tuy nhiên cũng có khả năng sẽ trễ hơn một chút.
Được rồi, nghe vậy lão phu nhân trực tiếp hừ một tiếng: “Con cũng thật vô tư.” Hơn một tháng mới về, cháu trai cả của bà ra ngoài làm việc chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, không chừng sẽ xảy ra ngoài ý muốn gì đó.
Hừ, Ninh thị này mỗi ngày sống còn thoải mái hơn cháu trai cả của bà ở nhà ấy chứ.
Hèn chi cứ bảo là cháu trai cả của bà mắt mù.
Nhìn mà xem! Nhìn mà xem!
Ninh Hồi ước chừng chỗ trái tim: “Không đâu không đâu, chỉ to chừng này thôi, to nữa thì sẽ không chứa nổi.”
Cơ mặt của Bùi lão phu nhân khẽ co giật: “… Ninh thị, con cố ý phải không?”
Ninh Hồi nghi hoặc nhìn bà: “Dạ?”
Bùi lão phu nhân không khỏi bực mình.
Quái lạ, tối nay rốt cuộc bà đến Tây Cầm Viện này để làm gì?
Phải rồi, bà tới để nghe cháu dâu nói xàm nói điên cho thỏa lòng.
Lão phu nhân cảm