Định Vương phủ làm hai việc vui liên tiếp, quét qua sự suy sụp ngưng trệ hồi đầu năm.
Tiếng náo nhiệt bên ngoài thoáng tan đi, Bùi Hân đã sớm thay quần áo rườm rà trên người, ăn mặc nhẹ nhàng ngồi bên mép giường.
Trắc phi không bằng chính thê, không thể đội mũ phượng khăn quàng, cái gì lược bỏ thì đều lược bỏ, ngay cả tổ chức yến tiệc bên ngoài cũng ít hơn một nửa so với nửa tháng trước.
Nàng ngồi một bên, Lê Nhụy cầm lược ngọc nhẹ nhàng chải mái tóc dài xõa sau lưng.
Người hầu trong phòng trừ mấy người nàng mang theo, những người còn lại nàng đều không quen biết.
Ma ma mặc áo ngoài màu nâu thẫm từ bên ngoài tiến vào, quỳ xuống thỉnh an nàng: “Trắc phi, nước được mang đến rồi.”
Ma ma họ Trần, mặt mũi hiền lành, khuôn mặt tròn trịa, vừa thấy đã biết là tính cách hiền lành.
Bùi Hân biết người này, ngày xưa nàng từng gặp Lục Giác hai lần.
Bùi Hân gật đầu với bà ấy, sau đó mấy nha đầu ăn mặc hỉ sắc tiến vào.
Chủ nhân phủ quốc công xưa nay tùy ý, quy củ không nhiều bằng vương phủ này.
Thấy mọi người nâng đồ vật nửa quỳ bên giường, nàng thật sự không quen cho lắm.
Đồ vật đều được chuẩn bị đầy đủ, Quất Hạnh tiến lên cầm tấm khăn vắt bên mép chậu, nhúng vào nước, vắt thỏa đáng rồi mới đưa cho nàng.
Bùi Hân chậm rãi lau mặt.
Quất Hạnh lại cầm hương cao nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng.
Nha đầu lạ mặt nâng hương cao khẽ nhấc mí mắt, nhưng ngay sau đó lại buông xuống.
Thu thập một chuyến như vậy cũng tốn không ít thời gian.
Chờ mọi người lui ra ngoài, Bùi Hân vừa sửa sang lại y phục mỏng tanh màu hoa hồng trên người thì nghe thấy người bên ngoài kêu một tiếng vương gia.
Người từ bên ngoài đi vào đứng lại ở chỗ cách nàng xa một chút, trên mặt chứa nụ cười.
Có thể thấy được hôm nay hắn thực sự có chút vui vẻ.
Bùi Hân đứng dậy thỉnh an.
Hắn đến gần, nâng tay đỡ người đứng dậy.
Chẳng mấy chốc bọn người hầu trong phòng đều lui ra ngoài theo thứ tự.
Khi các nàng đi ra ngoài, gợi lên gió nhẹ khiến ánh nến trên đèn cửu vi hơi bập bùng, mãi tới khi cửa phòng khép kín mới trở lại bình thường.
Quất Hạnh và Lê Nhụy liền canh gác ngoài cửa.
Đêm dài yên tĩnh, bên ngoài càng không nghe thấy một chút tiếng gió, ngược lại là trong phòng động tĩnh hơi lớn một chút có thể nhẹ nhàng phát ra tiếng vang, khiến hai người mặt đỏ tai hồng.
Sắc trời cũng không lạnh như ngày xưa, nhưng đêm hôm khuya khoắt canh gác bên ngoài vẫn lạnh cả người.
Trần ma ma lấy mấy cái bếp lò đồng nhỏ sưởi ấm tay, mỗi người ôm một cái trên tay.
Quất Hạnh cầm bếp lò đồng mới đứng một lát, chợt cảm thấy trên tay ngứa ngáy.
Nàng khẽ cào hai phát, chẳng những không có tác dụng gì mà càng ngứa dữ hơn.
Động tác của nàng khiến Lê Nhụy nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không biết có phải là bị côn trùng cắn hay không mà tay ngứa quá.” Nói rồi, Quất Hạnh vươn tay nhìn xem dưới ánh đèn lồng treo trên mái hiên.
Chỉ thấy mấy vết ban đỏ phân bố trên mấy ngón tay, nàng ôi chao một tiếng, Lê Nhụy cũng nhìn thấy, kinh hô: “Ngươi bị làm sao vậy?”
Quất Hạnh gãi hai phát, cũng sốt ruột: “Ta nào biết.
Chẳng phải vừa rồi còn bình thường à?”
Quất Hạnh vừa dứt lời, bên trong cũng xảy ra chuyện.
Nến đỏ rèm ấm, xuân tiêu nhất khắc, giữa Lục Giác và Bùi Hân đích xác cũng có chút tình cảm, ngày xưa ngại cho quy củ nên không dễ dàng thân cận, hôm nay là thời điểm đứng đắn, cũng không cần nhiều lời vô nghĩa.
Bùi gia bất kể là nam hay nữ cũng không ai xấu xí, càng không cần phải nói tới Bùi Hân cùng một mẹ đẻ ra với Bùi Đô.
Nhìn gương mặt mi nhãn xuân sắc, động tác của Định Vương càng trở nên kiên nhẫn, từng bước nước chảy thành sông.
Hai người đều cảm thấy nóng lên, trên trán chảy mồ hôi.
Bùi Hân chỉ cảm thấy trên người lửa cháy hừng hực, trên mặt càng nóng như thể sắp bốc lửa.
Nàng cắn môi nâng tay xoa lên trán, đột nhiên trên mặt lại dâng lên cảm giác ngứa ngáy dày đặc.
Nàng gãi gãi, hơi khó chịu phát ra tiếng.
Định Vương nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện với nàng, đột nhiên cảm người cứng đờ, cánh tay chống trên giường mềm nhũn, ngã nghiêng sang một bên.
Bùi Hân cũng không quan tâm trên người ướŧ áŧ lành lạnh, ngồi dậy hai tay gãi mặt cũng không thể giảm bớt một chút, giọng nói lập tức mang theo tiếng nức nở: “Vương gia, Lục Giác…”
Thấy gương mặt nàng đỏ rực khiến người ta sợ hãi, Định Vương ngây ngẩn cả người.
May mà tâm tính cũng coi như vững vàng, vội kéo quần áo mặc lung tung, kéo chăn mỏng bọc thân thể của nàng, đè bàn tay đang không ngừng cào mặt xuống.
Lúc này mới nhìn ra bên ngoài quát lớn một tiếng: “Người đâu!”
Phủ Định Vương vội vàng mời đại phu, đêm hôm mà cũng không yên tĩnh, ánh đèn thắp sáng suốt một đêm.
Trong phủ quốc công, Liễu Phương Tứ bị Bùi Đô nói hai ba câu đuổi về sân của mình, tức giận đến mức lăn qua lăn lại ngủ không được.
Nàng ngồi dậy, ném gối đầu xuống đất.
Nàng thế này thì khác nào sống như quả phụ!
Dạ Mai nhặt gối đầu đặt một bên, lại đi lấy một cái gối sạch sẽ khác, nhỏ giọng nói: “Nếu nhị phu nhân không ngủ được thì có cần kêu phòng bếp nhỏ làm chút ăn khuya không?”
“Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi!” Liễu Phương Tứ đạp chăn, quay đầu trút cơn giận ra ngoài.
Dạ Mai cũng biết nàng ta gặp trở lại ở chỗ Bùi Đô, lót gối đầu sau lưng nàng ta, an ủi: “Đêm hôm còn suy nghĩ mấy chuyện không tốt đó làm chi? Không bằng nghĩ chuyện vui, lúc ngủ còn có thể mơ thấy giấc mơ đẹp ấy chứ.”
Chuyện vui?
Nghe nàng ta nhắc vậy, đầu óc Liễu Phương Tứ suy nghĩ tới Bùi Đô cả ngày cuối cùng cũng nhớ ra.
Nàng ta vỗ tay, lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu vui vẻ, không hề che giấu niềm vui trên nỗi đau của người khác: “Tiểu cô của ta đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
Đối với nàng mà nói, đó là chuyện tốt lành quá ấy chứ.
Có điều…
Liễu Phương Tứ ngừng cười: “Có xảy ra sai sót gì không?”
Lỡ không dính lên người Bùi Hân thì chẳng phải nàng phí công vui vẻ một hồi hay sao?
Dạ Mai thấp giọng trả lời: “Trưởng công chúa điện hạ đích thân ra tay, sao có thể xảy ra bất trắc.”
Liễu Phương Tứ lại vui vẻ: “Vậy là tốt rồi.”
Bùi Hân nói xấu nàng trước mặt phu quân không ít lần, âm thầm gây xích mích, hừ, đây chính là báo ứng.
Đêm tân hôn, nhưng ta không muốn cho ngươi như ý!
Thấy nàng lúc này tâm trạng không tồi, Dạ Mai lại khuyên nhủ: “Nhị phu nhân à, ý của Trưởng công chúa là bây giờ đại tiểu thư đã gả chồng, về sau không thể trở ngại chúng ta làm gì, tối nay nàng ấy nhúng tay xử lý chuyện này