Oanh Nhi không dám nói thêm gì nữa, chỉ dám hơi cúi đầu giấu đi vẻ mặt đầy lo lắng của mình, cẩn thận xách đèn lồng đi bên cạnh Ngụy Thành Vãn.
Chỉ mong Quận chúa sẽ không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là những hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh như bọn nàng thôi.
Vừa về đến phòng, Ngụy Thành Vãn ngay lập tức nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đôi mắt nàng ta lạnh lùng nhìn Văn ma ma đang đứng trước rèm châu rồi nói: “Hay là ngày mai lúc hồi cung bà đi cùng ta đi?”
Văn ma ma trả lời: “Nô tỳ là người trung cung, dĩ nhiên là đi vào trong cung.”
Ngụy Thành Vãn híp mắt: “Rất tốt.”
Thái độ và giọng điệu của nàng ta cũng không tốt đẹp gì, Văn ma ma không quan tâm mà chỉ cười cười cho qua.
Chủ tử của bà ta là Thánh thượng, chỉ cần hết lòng hết sức phân ưu với Thánh thượng là được, còn về phần Quận chúa có hài lòng có vui vẻ hay không thì cũng không liên quan gì nhiều đến bà ta.
Ngụy Thành Vãn nhìn thấy gương mặt kia của Văn ma ma là lại bực mình, nàng ta cũng không thích bà ta hầu hạ bên người mình, nên khoát tay áo ra hiệu cho bà ta ra ngoài.
Văn ma ma đi vòng qua bình phong ra ngoài, lấy tay áo hơi che miệng ngáp một cái, căn dặn mấy nha đầu gác đêm nhất định phải cẩn thận chăm sóc: “Đêm cuối cùng này, các ngươi phải giữ vững tinh thần tỉnh táo chút.”
Từ trước đến nay, những nha đầu này luôn sợ bà ta, vừa nghe thấy bà ta nói như vậy thì vội vàng nói dạ.
Văn ma ma quay lại phòng đơn của mình, sau khi rửa mặt qua một lần thì thổi tắt ngọn nến trên bàn nhỏ rồi mới nằm lên giường.
Bà ta đã lớn tuổi, hôm nay lại bị giày vò một trận nên mệt mỏi rã rời, đắp kín mền xong thì rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ say.
Trong phòng hương hoa mai thoang thoảng, song cửa sổ tràn ngập ánh trăng dịu mát.
Văn ma ma có thói quen đi tiểu đêm, sờ soạng đứng dậy để giải quyết vấn đề của bản thân, lúc quay lại giường thì có hơi khát nước nên bà ta lại uống nửa bát trà nguội.
“Quận chúa, đã qua giờ Tý rồi mà người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Oanh Nhi thì đã sớm ngáp không ngừng nhưng Ngụy Thành Vãn thì vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường không nhúc nhích gì, nàng ấy cũng đành phải lẳng lặng đứng bên cạnh chăm sóc, đứng hơn một canh giờ thì rốt cuộc cũng có phần không chịu nổi nữa.
Tròng mắt Ngụy Thành Vãn hơi động: “Qua giờ Tý rồi?”
Oanh Nhi lau đi nước mắt chảy ra ở khóe mắt, chỉ vào cái đồng hồ nước được đặt ở trên bàn nói: “Đúng vậy ạ, cũng sắp đến giờ Sửu rồi.”
Ngụy Thành Vãn nhẹ giọng ừ một tiếng nhưng vẫn không định lên giường đi ngủ, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kêu quàng quạc của mấy con quạ, nàng ta mới ngồi thẳng người lại, đôi mắt như phát sáng nhìn về phía Oanh Nhi: “Đồ đâu?”
Oanh Nhi bị nàng ta nhìn như thế, cơn buồn ngủ tiêu tan trong nháy mắt, vội vàng đưa hai bọc giấy nhỏ giấu trong tay áo cho nàng ta: “Đây là một phần Quận chúa muốn này, một phần khác thì sáng sớm nay nô tỳ đã giao cho Ngạn Hà rồi.”
Ngạn Hà là ám vệ của Ngụy Thành Vãn, mấy ngày nay nàng ta bị theo dõi sát sao, đã lâu không gặp hắn.
Trên mặt Ngụy Thành Vãn lộ ra vẻ hơi hài lòng, nhìn về phía cửa sổ đã đóng chặt, lúc này mới đi ngủ theo ý của Oanh Nhi.
…
Ngày hôm đó lại là một ngày trời đầy mây, vào sáng sớm còn mưa một trận, cơn mưa vừa to vừa mau.
Đúng lúc mưa vào ca trực của Sở Hốt, may là hàng ấy chạy nhanh mới không bị ướt sũng.
Thanh Miêu cầm khăn sạch đưa cho nàng ấy, hâm mộ nói: “Lúc nào Sở thị vệ rảnh thì cũng dạy ta hai chiêu đi.”
Sở Hốt lau lau mặt: “Cũng được thôi, cô nương trong nhà học một chút công phu cũng là điều tốt.”
Thanh Miêu nghe thấy vậy rất vui sướng, gọi thẳng Sở Hốt từ Sở thị vệ thành Sở tỷ tỷ, gọi Sở Hốt ân cần đến mức ngay cả Thanh Đan cũng lộ ra mấy ánh mắt xem thường.
Ninh Hồi đang chăm sóc cây hoa lê nhỏ của nàng, vốn đã rất vui vẻ nhưng thấy các nàng ấy sôi nổi như vậy thì tâm trạng lại càng vui vẻ hơn.
“Sở Hốt, hôm nay ngươi đến đây muộn hơn bình thường một chút thì phải.”
Sở Hốt đi lại gần nàng trả lời: “Giờ Dần thuộc hạ theo Thế tử đi đến quan thự, vừa mới trở về.”
Quan viên Đại Diễn giờ Mão vào triều, nếu ở xa một chút thì giờ Dần đã phải thức dậy sau đó vội vàng vào cung.
Phủ Hiển Quốc công cách hoàng cung không xa, vẫn tốt hơn một chút nhưng cũng phải đi từ rất sớm.
Ninh Hồi tính toán qua trong lòng như vậy xong thấy vô cùng hổ thẹn, lúc còn ở Thủy Lam Tinh thì còn tốt, bây giờ lại càng ngày càng sa đọa.
Nếu Thanh Đan không gọi nàng dậy thì chắc nàng có thể ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới dậy mất.
Trong lòng Ninh Hồi thầm khinh bỉ bản thân mình chính là một con heo hết ăn lại nằm một hồi, rồi lại nói với Sở Hốt: “Giờ Dần thì cũng sớm quá, ngày thường ta ở trong phủ cũng không có việc gì, nếu như ngươi mệt thì tự đi nghỉ ngơi đi là được.”
Sở Hốt chắp tay lại, cũng không từ chối mà cũng không đáp lại mà chỉ nói: “Đa tạ thiếu phu nhân.”
Trong phòng im lặng một hồi lâu, sau đó Sở Hốt lại nói đến chính sự: “Buổi chiều hôm nay Trưởng công chúa lại phải về núi Thiên Diệp rồi, hiện nay sứ thần Nam La đã vào kinh, Thế tử lại phải bận rộn tiếp đón sợ là không có thời gian rảnh, nói là xin thiếu phu nhân thay ngài ấy đi đưa tiễn Trưởng công chúa.”
Ninh Hồi kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy Trưởng công chúa đã lại phải đi rồi ư?”
Nàng thấy Sở Hốt nhẹ gật đầu thì bỏ đồ trong tay xuống: “Vậy bây giờ chúng ta đi qua luôn hay để muộn chút nữa thì đi qua?”
“Đều được ạ.”
Ninh Hồi do dự một lát: “Vậy để lát nữa thì đi qua đi.”
Nhưng mà, nếu đến tiễn người ta thì cũng không thể đi tay không, huống chi cây hoa lê nhỏ này là do Trưởng công chúa tự mình mang về, trong lòng nàng cũng rất cảm ơn, đáng tiếc nàng ngồi trên giường nhỏ suy nghĩ mãi một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra muốn tặng cái gì.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nghĩ giúp ta một chút xem.”
Gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên thích chơi trò lăn mình, nó cuộn người mình lại thành một vòng tròn rồi lăn xong một vòng thì không cẩn thận lại rơi lại vào hố, cố hết sức nói: “Trong không gian của hệ thống vẫn còn một bình bong bóng nước, người có thể tặng cho bà ấy để bà ấy thổi bong bóng đấy.”
Ninh hồi: “...!Quên đi, ta vẫn nên tự mình nghĩ thì hơn.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Hồi vẫn nhịn đau mang một chậu Thu Cúc ở trong viện tử do mình chăm sóc qua để tặng.
Pháp Chân trông thấy gã sai vặt chuyển một chậu hoa cúc màu trắng vào, khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ, gọi nàng lại gần: “Chậu hoa này ngươi trồng rất tốt, rất đẹp.”
Ninh Hồi nghe thấy lời khen này của bà thì vô cùng vui mừng: “Trưởng công chúa thích thì tốt ạ.”
Pháp Chân không mang bao nhiêu đồ quay lại, cũng không định mang bấy nhiêu thứ trở về, ngoại trừ hai bộ y phục thì cũng không có gì đáng để thu dọn, hiện nay bà rất rảnh rỗi bèn kéo Ninh Hồi nói: “Cùng ta đi ra ngoài xem xem?”
Dĩ nhiên Ninh Hồi đồng ý, xe ngựa của nàng ở ngay bên ngoài, cũng không cần phải chuẩn bị cái gì cả, chỉ cần ra ngoài là được.
Pháp Chân gẩy Phật châu, bà không định gọi mấy người Thanh Đan Phỉ Vân đi theo, ngay cả Sở Hốt bà cũng đuổi đi: “Ngươi tự đi đi, không cần đi theo bọn ta đâu, ta và thiếu phu nhân nhà ngươi chỉ tùy ý đi dạo thôi.”
Có Trưởng công chúa Trấn Quốc ở đây nên thật ra Sở Hốt cũng không có điều gì không yên tâm cả, nàng cung kính trả lời: “Vậy thuộc hạ trước về quan thự ạ.”
Pháp Chân gật đầu, hạ màn xe xuống chặn lại ánh mắt bên ngoài, quay đầu nở nụ cười lãnh đạm nhìn về phía Ninh Hồi nói: “Ta vốn định đi một mình.”
Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu, có chút hiếu kỳ: “Dạ?”
Tiểu cô nương trông mềm mại tựa như món bánh ngọt xốp mềm mà bà đã từng nếm qua, Pháp Chân đưa tay sờ trán của nàng, cười nói: “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì gọi một người đi cũng vẫn tốt hơn.”
Trời ngày mùa thu luôn luôn âm u, đi kèm với một cơn gió mát, mặc dù không có cảm giác lạnh thấu xương giống như trời mùa đông nhưng lại có một cảm