Mưa dần dần nhỏ đi rất nhiều, tí tách từng giọt rơi xuống, con đường dài bị mưa gột rửa lại càng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Đôi giày thêu màu lam cẩn thận tránh một giọt nước bắn vào hố, rơi vào khe hở phiến đá bên cạnh đám cỏ dại nửa xanh nửa vàng.
Ninh Hồi ở bên cạnh Bùi Chất, trên mái dù thỉnh thoảng có nước mưa ngưng tụ nhỏ giọt chảy xuống, chỉ lướt qua làn váy chứ không thấm vào, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn, vội vàng dựa sát vào gần Bùi Chất.
Bùi Chất bất động thanh sắc liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
“Còn bao xa nữa?” Ninh Hồi vân vê áo choàng đen, theo sát bước chân hắn.
Bùi Chất chậm rãi nói: “Đi qua con phố này là tới.”
Ninh Hồi “ờ” một tiếng, một giọt mưa trên mái dù chảy xuống đầu nàng, rớt xuống vai, dính ướt dây đai bên hông, nàng ngẩng lên nhìn hai bên ô so sánh một chút: “Thật ra, Bùi Chất này, ngươi có thể hướng ô về phía ta một chút chút được không?”
Cánh tay cầm ô của Bùi Chất vẫn không nhúc nhích, không hề có phong độ nam nhân chút nào, không nhanh không chậm nói: “Thật ra, ngươi có thể sáp lại về phía ta một chút chút cũng được.”
Ninh Hồi: “Này?”
Bùi Chất nhướng mày: “Có câu nói cầu người không bằng cầu mình.” Hắn thò một tay trong áo choàng ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá khô nhỏ không biết từ khi nào dính vào trên búi tóc người bên cạnh, lại nói: “Còn có câu nói ‘núi không phải ta, ta tới chính là núi’”.
Ninh Hồi ngẩn người, nghĩ nghĩ hình như đúng là có đạo lý như vậy, có điều… nàng duỗi tay ra bên ngoài xem xét: “Hình như tạnh rồi.”
Nàng lắc lư vài cái, cuối cùng dứt khoát ngó đầu ra khỏi ô nhìn, gật đầu với Bùi Chất: “Vẫn còn mưa, nhưng mà đã tạnh bớt rồi, không cần dùng ô nữa.”
Động tác của Bùi Chất khựng lại tại chỗ, khóe miệng nhẹ nhàng mím thành một đường thẳng tắp, nhìn chằm chằm Ninh Hồi rồi khẽ xùy một tiếng, chậm rãi dựng thẳng ô lên lắc lư lên xuống, những hạt mưa thuận theo rơi tí tách xuống, thấm vào khe hở giữa các phiến đá.
Vẻ mặt hắn vô cảm nói: “Đi nhanh chút.”
Ninh Hồi vui vẻ đáp một tiếng được, nàng vốn dĩ tràn đầy mong muốn đi xem hoa cỏ, động tác lập tức nhanh hơn, đi mãi đi mãi thậm chí còn đi trước cả Bùi Chất.
Nhìn bóng dáng xanh lam trước mắt, Bùi Chất khẽ a một tiếng, cầm ô nhanh chóng đuổi theo.
Phố Hoa Thảo là tên người dân kinh thành gọi, thật ra tên chính thức là Văn Cừ.
Vì trận mưa to vừa rồi, những bồn cây xanh bày bên ngoài đều đã bị thu vào, trên đường không có khách mua, cực kỳ an tĩnh vắng vẻ.
Hiện giờ đã là cuối thu, đúng vào mùa hoa cúc, dọc đường đi chỉ có thể nhìn thấy vài loại hoa cỏ khác, nhưng cây cối xanh tươi lại có không ít, có rất nhiều loại cây xanh trông không tệ, nhưng hoa cúc vàng vẫn chói mắt hơn một chút.
Trong viện của Ninh Hồi cũng có hoa cúc nhưng không nhiều chủng loại bằng ở đây.
Nàng đi vào cửa tiệm, chưởng quầy còn kích động mời nàng tới sau viện xem, từng hàng hoa khiến nàng nhìn tới nỗi hoa cả mắt.
Chưởng quầy vuốt râu dê của mình, mồm mép cực kỳ lợi hại, nói tới nỗi nước miếng văng tứ tung.
Mùa thu kinh doanh đình trệ, không có hàng hóa gì mới mẻ, cả một con phố đều thoang thoảng hương cúc, hơn nữa thời gian gần đầy toàn mưa to gió lớn, đã bực lại càng bực hơn.
Ngoại trừ dâng cho những vương công quý tộc trong cung ra thì ngày thường bán ra được một hai bồn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
“Tiểu phu nhân xem có hài lòng không?” Chưởng quầy mặt đầy tươi cười, sợ nàng chạy tới quán khác: “Nếu không vừa ý, còn có cái khác người có thể xem xem?”
Ninh Hồi đều rất hài lòng, nàng sờ sờ túi tiền Thanh Đan đưa cho, có chút rối rắm lựa chọn, định chỉ chọn mấy bồn có giá trị xanh hóa cao về trước.
Trong phủ nhiều người để ý thật sự không tiện để nhét vào không gian, đợi vài ngày nữa nói với Thanh Đan, bảo nàng ấy cầm ngân phiếu tới phố này mua nhiều chút, trực tiếp dùng xe kéo tới Tử Huyện chăm sóc,