Nhược Vũ ngủ say rồi Lâm Nhất Phàm mới xuống giường, hắn hôn lên bụng cô một cái, đắp chăn cho cô rồi rời đi.
Lâm Nhất Phàm lái xe tới vùng ngoại ô, Bạch Tuyên và Từ Khôn cũng đi theo.
Họ đi vào một căn nhà gỗ nhỏ, bên ngoài có vài người canh gác, đều là lính của Bạch Tuyên.
Cánh cửa cũ kĩ được mở ra, Giai Kỳ ngồi thu lu một góc khóc thúc thít, thấy Lâm Nhất Phàm xuất hiện, nước mắt trên mặt liền dài thêm mấy vệt, bàn chân gầy liu xiu bước dài bước ngắn chạy trước mặt Lâm Nhất Phàm uất ức nói.
-Nhất Phàm, anh tới cứu em có phải không? Bọn người ngoài kia đáng sợ lắm, họ quát mắng em còn không cho em ăn uống, anh mau mau đưa em ra khỏi đây đi.
Lâm Nhất Phàm nở nụ cười chói sáng, hắn gật đầu dịu dàng nói với Giai Kỳ.
-Anh đưa em thoát khỏi đây.
Giai Kỳ mừng đến phát khóc, cô vội vàng đi theo Lâm Nhất Phàm ra bên ngoài nhưng lúc trông thấy Bạch Tuyên khuôn mặt liền tối sầm lại.
Giai Kỳ muốn hỏi nhưng không dám hỏi, Lâm Nhất Phàm không lên xe mà đi về phía bờ biển, cô cũng không dám chạy chỉ lặng lẽ đi theo.
Gió theo những cơn sóng biển thổi tạt vào làm vạt áo bay phấp phới, trời ngả về chiều làm thịt da rát lạnh.
Lúc này Giai Kỳ đã thấy không được ổn, cô đứng sau lưng Lâm Nhất Phàm dè dặt hỏi.
-Anh à, chúng ta còn chưa về sao?
Lâm Nhất Phàm quay đầu, vẫn nụ cười dịu dàng ấy đáp lại.
-Về chứ, để anh tiễn em.
Vừa dứt lời lính của Bạch Tuyên từ phía sau bước tới không thương hoa tiếc ngọc đẩy Giai Kỳ ngã nhào xuống biển.
Từ vách đá xuống mặt nước biển khoảng chừng một mét, Giai Kỳ bơi giỏi nhưng bị tấn công bất thình lình nên không kịp phòng bị, sóng tạt vào người cô, làm cô nuốt xuống bụng vài ngụm nước, không biết nước biển mặn hay nước mắt của cô mặn, vất vả lắm cô mới bám được vào ghềnh đá, cả thân người nhấp nhô trong sóng biển chật vật ngước lên nhìn Lâm Nhất Phàm cao ngạo đứng ở trên kia.
Giai Kỳ dùng hết sức hét lên.
-Lâm Nhất Phàm, tại sao anh lại dám đối xử với tôi như vậy?
-Tại sao ư, tại vì cô dám đụng vào vợ của tôi.
Lâm Nhất Phàm từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh tanh ném cho Giai Kỳ một ánh mắt xem thường.
Giai Kỳ bị sự lạnh lùng kia làm cho sợ hãi, cô biết hôm nay không thể nào thoát được.
Giai Kỳ bơi vào chỗ thấp cố chèo lên nhưng Lâm Nhất Phàm không cho cô có cơ hội đó, hắn sai người ném cô xuống biển thêm vài lần để cô kiệt sức mới thôi.
Bạch Tuyên đứng một bên cũng thấy sốt ruột, anh sợ Giai Kỳ đuối sức mà chết họ lại bẩn tay nên nhỏ nhẹ nói với Lâm Nhất Phàm mấy câu, hắn mới đồng ý cho Giai Kỳ lên bờ.
Giai Kỳ nằm trên bãi cát, thở không ra hơi, cô ta ôm cổ nhìn Lâm Nhất Phàm, muốn van xin nhưng mở miệng không nổi nữa. Lâm Nhất Phàm nhấc chân tiến lên vài bước, mũi giày cách mặt của Giai Kỳ khoảng nửa gang tay thì dừng lại lạnh lùng nói.
-Lỗ tai cô gắn ở trên cây sao? Nhược Vũ là vợ của Lâm Nhất Phàm này, là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất trên đời, tôi đã căn dặn cô không được động vào nhưng cô biết chết vẫn cố chấp lao tới, may là con của tôi và Nhược Vũ không sao, nếu không nơi đây là mồ chôn của cô rồi.
Lâm Nhất Phàm thấy mình phí mất bốn năm để theo đuổi cô ta là điều ngu xuẩn nhất mà hắn đã làm. Trước đây hắn còn nghĩ không có tình thì cũng có thể chào nhau nếu vô tình chạm mặt nhưng bây giờ khuôn mặt của cô ta là thứ đáng chà đạp nhất trên đời, nếu con của hắn xảy ra