Hơn sáu giờ tối Lâm Nhất Phàm trở về nhà, dù Lâm Thị công việc chất đống thì hắn cũng không bao giờ về trễ, ngày nào cũng cầm theo một cái bánh ngọt nhỏ hoặc một món gì đó mà Nhược Vũ muốn ăn đem về cho vợ mình và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhược Vũ nằm trên giường vạch sẵn kế hoạch trong đầu mình để đối phó với Lâm Khải Trạch, miệng vô thức cười như điên dại.
-Anh về rồi đây.
Mùi bánh bao hấp thơm phức xộc vào mũi, Nhược Vũ thu nụ cười quỷ dị trên môi ngồi bật dậy chạy tới chỗ Lâm Nhất Phàm ôm lấy anh nịnh nọt.
Lâm Nhất Phàm hoảng loạn chạy tới trước ôm lấy cô nhấc bổng lên.
-Em cẩn thận một chút, làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Nhược Vũ ôm cổ Lâm Nhất Phàm cười hì hì, nhiều khi cô quên mất mình đang mang thai, cũng may anh luôn bên cạnh nhắc nhở cho cô nhớ điều đó.
Lâm Nhất Phàm mở bánh bao đưa cho Nhược Vũ rồi đi tắm, Nhược Vũ còn chưa biết bánh bao có nhân gì thì Lâm Khải Trạch lại nhắn tin tới.
“Anh chuẩn bị giấy tờ xong rồi, ngày mai em tới nhà anh ký tên nhé.”
Nhược Vũ mím môi trả lời đồng ý rồi xoá vội tin nhắn, điện thoại cũng cài chế độ im lặng.
Nhất Phàm cho cô toàn quyền trong chuyện chỉnh đốn Lâm Khải Trạch nhưng nếu anh biết cô đi gặp anh ta nhất định sẽ ngăn cản cô, cô biết anh sợ cô gặp nguy hiểm nhưng muốn bắt thỏ thì phải vào tận hang, mà Lâm Khải Trạch là một con thỏ tinh.
Nhược Vũ để điện thoại sang một bên lấy bánh bao hấp ngậm lấy liếc về phía phòng tắm, Lâm Nhất Phàm trở ra tươi cười bước tới chỗ cô ôm lấy cô vào lòng, tay xoa xoa đôi má được chăm sóc tốt nên đã hơi phúng phính.
-Anh nghe nói phụ nữ mang thai sẽ bị nghén, em có thấy khó chịu chỗ nào không?
Miệng nói nhưng bàn tay không chịu yên, Nhược Vũ còn chưa trả lời đã thấy cúc áo của mình bị bung ra gần hết.
Cô trừng mắt nhìn Lâm Nhất Phàm, ném bánh bao qua một bên túm áo của mình lại.
-Anh thật biếи ŧɦái, đến phụ nữ mang thai cũng không tha.
Lâm Nhất Phàm nhìn bộ dạng của cô, hai hàng lông mày đâu sát lại phân trần.
-Nhưng mà anh là tác giả cái thai trong bụng em.
Nói xong lấy bánh bao đưa cho cô, tay lại tiếp tục mò mẫm hai chiếc bánh bao mềm trên ngực vợ mình, Nhược Vũ ăn cũng không yên mà Lâm Nhất Phàm ngồi một chỗ cũng thấy khó chịu, cái gì mà ba tháng đầu mang thai không nên phát sinh chuyện vợ chồng, nhảm nhí hết sức. Nhưng mà nghĩ vậy chứ không dám trái lời, Lâm Nhất Phàm cố đè lòng mình lại để không tiến xa hơn.
Phòng tối đèn rồi Lâm Nhất Phàm vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, Nhược Vũ mắt nhắm mắt mở vỗ vỗ lưng anh nói với giọng điệu ngáy ngủ.
-Anh đau bụng sao?
Lâm Nhất Phàm đúng là đau nhưng không phải đau bụng, hắn kéo cô sát vào hông của mình thì thầm.
-Em chữa giúp anh đi.
Nhược Vũ trong cơn buồn ngủ ậm ừ gật đầu, Lâm Nhất Phàm cười gian nắm lấy tay nhỏ của cô đặt vào “cậu em” đang trong hồi ngẩng cao đầu, còn tự mình điều khiển cổ tay cô lên xuống.
Nhược Vũ cảm nhận sự ấm nóng trong tay mình, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến, cô mở mắt to hết cỡ nhìn Lâm Nhất Phàm miệng chuẩn bị sắp xếp từ mắng anh đê tiện.
Lâm Nhất Phàm chưa nghe cũng biết cô định phun ra chữ gì, hắn không cho cô cơ hội đó, tay điều khiển tay của cô, tay kéo đầu cô vào hôn đến quên trời quên đất, Nhược Vũ không có cơ hội phản kháng, cuối cùng đành nằm xụi lơ hợp tác cùng anh, coi như giúp anh giải toả bứt rứt trong người.
************
Sáng hôm sau canh cho Lâm Nhất Phàm ra khỏi nhà chừng 20 phút, Nhược Vũ nói dối mẹ chồng là mình về nhà mẹ ruột một chút rồi lái xe đi tới chỗ Lâm Khải Trạch.
Như lần trước Hắc Minh ra mở cửa cho cô, thái độ của anh ta đối với cô lúc nào cũng có cảm giác dè chừng nghi ngờ.
Nhược Vũ cũng không để ý lắm vì dù gì anh ta cũng chỉ làm theo lệnh, Lâm Khải Trạch không đề phòng cô thì anh ta cũng không làm gì được.
Lâm Khải Trạch ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn