100 triệu USD nói lớn cũng không phải quá lớn, mà nói nhỏ thì chắc chắn không hề nhỏ.
Lâm Khải Trạch lại lén lút chuyển tiền để đầu tư cho Trương Thị, lợi nhuận thu được ai sẽ hưởng?
Lâm Nhất Phàm bắt chéo chân xoay xoay cây bút trên tay nghĩ ngợi.
Có lẽ lần đầu tư lần này của Lâm Khải Trạch không đơn thuần chỉ là vì thương tiếc người cũ.
-Chuyện tôi dặn dò cậu làm tới đâu rồi?
Lâm Nhất Phàm đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi.
Từ Khôn cố vặn óc để nhớ xem hắn đang nhắc đến chuyện gì, vì chuyện hắn dặn dò nhiều vô số kể.
-Nếu giám đốc hỏi về chuyện cô gái kia thì tôi tìm được cái này.
Từ Khôn mở đoạn camera mình lấy được từ các cửa hàng gần toà nhà Trương Thị.
Tất cả đều không ghi được cận cảnh khuôn mặt của cô gái ấy.
Duy nhất camera của cửa hàng thời trang gần đó ghi lại được cảnh, cô gái kia ôm bụng nhanh chóng chạy vào xe ô tô rồi lái xe mất hút.
Chiếc xe này rất quen nhưng biển số bị che mất nên không biết được ai là chủ sở hữu.
Lâm Nhất Phàm tua đi tua lại mấy lần đoạn cô gái ấy ôm bụng khập khễnh chạy một đoạn đường ngắn từ Trương Thị đến cửa hàng thời trang kia, có thể thấy cô ấy đi đứng rất khó khăn.
Đôi con ngươi đen sâu tựa hố vũ trụ, Lâm Nhất Phàm đảo mắt rời màn hình, lại thêm một đặc điểm trùng hợp nữa nhưng hắn vẫn chưa dám chắc.
-Từ Khôn kiểm tra camera ở bệnh viện Đông Phương cho tôi, kiểm tra cả bãi gửi xe và hành lang bệnh viện.
Từ Khôn không biết Lâm Nhất Phàm đang nghi ngờ chuyện gì nhưng bệnh viện Đông Phương là nơi phu nhân của giám đốc vừa điều trị bệnh.
-Giám đốc, còn một chuyện nữa, cô nhi viện Nhân Ái, tôi đã đặt cọc thành công rồi, bây giờ chỉ chờ ngày kí hợp đồng nữa thôi.
Ban đầu cô nhi viện Nhân Ái đã có người đặt cọc, những đứa trẻ ở đó cũng đã chuẩn bị để đi sơ tán.
Từ Khôn ra giá gấp đôi với Triệu Phi ông ta cũng nhất quyết không bán, vì ông ta còn tính chuyện làm ăn với xưởng rượu sắp được xây dựng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sau vụ cô gái bí ẩn xuất hiện tại hợp báo, chủ đầu tư thấy mảnh đất ở đây không đơn giản nên đã rút lui.
Triệu Phi liền liên lạc ngay với Từ Khôn, chấp nhận giá do anh đưa ra rồi đợi ngày sang tên chuyển nhượng.
Từ Khôn cũng không biết tại sao đột nhiên ông ta lại gấp rút bán nó đi, trong khi tài sản của ông ta bây giờ nhiều không đếm xuể.
Lâm Nhất Phàm gật đầu hài lòng, xem ra người đáng nghi ngờ không chỉ có anh trai của hắn mà còn có Triệu Phi.
Nhưng rốt cuộc Châu Nhược Vũ có liên quan gì tới họ hay không?
***********
Sau khi Lâm Nhất Phàm rời khỏi nhà, Nhược Vũ liền tìm chuyện để làm.
Lâm gia bây giờ chỉ có cô và Lâm phu nhân cùng với vài người giúp việc.
Nhược Vũ lén lút lên phòng của Lâm Khải Trạch thành thục mở cửa bước vào trong.
Những ngày qua ở bệnh viện cô đã biên ra không ít con số có thể là mật mã của két sắt.
Nhưng nó đâu rồi? Nhược Vũ đi tới chỗ cũ nhưng không thấy két sắt đâu, hình như Lâm Khải Trạch đã chuyển nó đi chỗ khác, lẽ nào hắn đã nghi ngờ có người đột nhập.
Nhược Vũ đi một vòng tìm cho thật kỹ, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở dưới ngăn bàn làm việc.
Không biết Lâm Khải Trạch dời nó tới đây với mục đích gì.
Nhược Vũ cẩn thận quét một vòng để chắc chắn rằng không có camera mới dám thử bấm số.
ERROR
ERROR
ERROR
Nhược Vũ vò đầu bức tóc cả một buổi vẫn không mở được két sắt.
-Dì Phương pha cho tôi một ly nước cam rồi đem lên phòng cho tôi.
Bàn tay của Nhược Vũ bất chợt khựng lại, Lâm Khải Trạch về rồi, sao hôm nay hắn về sớm quá vậy?
Nhược Vũ đổ mồ hôi lạnh, tiếng bước chân sắp đến gần rồi mà chữ error trên màn hình vẫn chưa tắt.
Nhược Vũ gấp tờ giấy lại tìm chỗ giấu nhưng trên bộ váy mà cô đang mặc không có túi.
“Cạch.”
-Sao em lại ở đây?
Lâm Khải Trạch mở cửa phòng, hắn giật mình khi thấy Nhược Vũ xuất hiện ở sau cánh cửa.
Cô ở đây làm gì?
Trái tim nhỏ bé của Nhược Vũ như vỡ ra làm hai mảnh, cô hồi hộp đến mức