Lâm Nhất Phàm nóng mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, kẻ trên người dưới dung tục đến khó coi, nếu hắn vào trễ một chút có lẽ họ đã bắt đầu làm loại chuyện dơ bẩn đó rồi.
Lâm Khải Trạch còn không hề hốt hoảng, hắn độn lưỡi vào khoang miệng, hất cằm khó chịu lên mặt với Lâm Nhất Phàm.
-Em không thấy…
“Bụp.”
Không cho Lâm Khải Trạch nói hết câu, Lâm Nhất Phàm đã vung tay cho hắn một đấm vào mồm, lực mạnh đến nổi mấy cái răng của hắn sắp lung lay, miệng cũng trào máu đỏ tươi.
-Đồ đốn mạt khốn nạn.
Lâm Nhất Phàm giận đến run người, hắn phun ra một câu, còn vung tay đánh tiếp.
Nhược Vũ ở trên giường đã nhanh chóng bật dậy nấp sau lưng Lâm Nhất Phàm, hắn xuất hiện như cứu tinh của đời cô, dù biết hôm nay hắn sẽ không tha cho cô nhưng ở cạnh hắn vẫn an toàn hơn.
Thấy Lâm Nhất Phàm còn chưa có ý định dừng tay, sợ chuyện này đến tai Lâm phu nhân thì hôm nay là ngày tàn của cô rồi.
Nắm đấm của Lâm Nhất Phàm còn chưa kịp rơi thêm trên khuôn mặt chó má của Lâm Khải Trạch, ở phía sau Nhược Vũ đã kéo lại sợ hãi nói.
-Nhất Phàm, được rồi đừng đánh nữa.
Nhược Vũ vừa khóc vừa run rẩy, nếu cứ tiếp tục sợ rằng sẽ có án mạng xảy ra mất.
Hành động của Nhược Vũ càng làm Lâm Nhất Phàm điên tiết hơn, hắn giật cánh tay mình khỏi đôi bàn tay của Nhược Vũ rồi lớn tiếng mắng.
-Cô bảo vệ hắn à, các người làm loại chuyện này ở đây không thấy xấu hổ sao.
Nhược Vũ bị mắng, Lâm Khải Trạch không cam lòng, hắn bước tới định kéo cô về phía mình để bảo vệ nhưng Nhược Vũ bây giờ đầy hoảng loạn, cô bất chấp kéo lấy cánh tay của Lâm Nhất Phàm không ngừng nài nỉ.
-Xin anh, xin anh, chúng ta về phòng có được không?
Lâm Nhất Phàm liếc ánh mắt sắc như dao qua Nhược Vũ rồi điểm thẳng mặt Lâm Khải Trạch hâm doạ.
-Lâm Khải Trạch, đây là lần cuối tôi nhắc nhở anh, đây là vợ của tôi, nếu anh còn dám tới gần cô ấy đừng trách tôi không niệm tình anh em.
Nói rồi Lâm Nhất Phàm thô bạo nắm lấy cổ tay Nhược Vũ kéo cô đi về phòng.
Lâm Khải Trạch lau máu ở trên miệng, mặt đã đã sưng tấy một bên.
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ.
Dám hăm doạ hắn sao, đừng nói là em dâu, sau này hắn biến cô ấy thành vợ của Lâm Khải Trạch này thì cũng đừng trách.
Nhược Vũ bị Lâm Nhất Phàm bóp mạnh tay đau điếng, hắn kéo cô từ tầng ba xuống tầng hai rồi lôi sền sệt vào phòng.
Nhược Vũ không than van, chỉ cắn răng chịu đựng, vì cô biết trong mắt hắn bây giờ cô là loại phụ nữ như thế nào.
Lâm Nhất Phàm hất tay Nhược Vũ, trợn mắt quát vào mặt cô.
-Tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi, tránh xa Lâm Khải Trạch ra.
Đây là Lâm gia không phải là khách sạn, nếu các người thèm khát nhau đến như vậy thì tìm chỗ nào kín đáo mà làm, đừng để tôi nhìn thấy.
Nhược Vũ đứng đối diện khóc thúc thích, cô không giải thích, vì chẳng biết nói gì bây giờ, càng nói càng khiến Lâm Nhất Phàm tức giận thêm, nếu bây giờ trong tay hắn có một khẩu súng, có thể hắn sẽ chĩa vào đầu cô rồi bóp cò cũng nên.
Vẻ mặt cam chịu của Nhược Vũ càng làm Lâm Nhất Phàm không hài lòng, cô như vậy chẳng phải là thừa nhận mình chạy đến phòng của anh chồng để lăng loàn hay sao.
Lâm Nhất Phàm nghiến răng đấm tay vào tường, máu chảy ra thấm vào tường, tay hắn cũng chảy không ít máu.
Nhược Vũ hoảng sợ trơ mắt đứng nhìn, không dám cản.
“Cốc, cốc.”
Lâm Nhất Phàm mặt hầm hầm mở cửa, hắn còn tưởng là Lâm Khải Trạch to gan dám xuống đây bảo vệ người tình.
-Có chuyện gì mà hai đứa lớn tiếng vậy?
Lâm phu nhân ở dưới nhà nghe tiếng cãi vã ở trên lầu liền đi lên xem thử, cửa phòng vừa mở ra đã thấy con trai và con dâu đứng giữa phòng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nhược Vũ sợ Lâm Nhất Phàm sẽ tố cáo cô với Lâm phu nhân, có thể lắm, vì chỉ cần hắn lên tiếng thì cô sẽ bị đuổi khỏi đây, hắn cũng có lí do để ly hôn rồi rước người yêu bé nhỏ của hắn về đây, đường đường chính