Nhược Vũ cúi đầu, giấu một chút rung động, giấu một chút mông lung vào sâu trong lòng mình.
Cô phải nhớ kỹ mục đích mình tiếp cận Lâm Nhất Phàm là gì, ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng hắn, đến bây giờ cũng vậy, dù cô rung động, dù cô cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh hắn nhưng có một ngày, cô sẽ đưa anh trai của hắn vào tù.
Lúc đó hắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, có còn nhẹ nhàng như thế này nữa hay không?
-Em sao vậy, nói anh nghe đi hắn ta đã làm gì em.
Lâm Nhất Phàm nhẹ nâng khuôn mặt của Nhược Vũ, hắn có thể nhìn thấy màn sương mỏng bao phủ quanh mắt
cô nhưng cô cố tỏ ra là mình không có gì cả, cô ấy nghĩ gì vậy, cô ấy có gì khó nói sao?
-Muốn khóc thì cứ khóc, trước mặt anh không cần phải giả vờ mạnh mẽ.
Lâm Nhất Phàm ôm đầu của Nhược Vũ, kéo cô nép vào ngực mình.
Nhược Vũ yên lặng, không khóc, cũng chẳng phản đối, bên tai cô là tiếng đập thình thịch của trong ngực trái của Lâm Nhất Phàm.
Một hồi bình tĩnh lại, Nhược Vũ ngã ra phía sau nhìn móng tay của mình đã gãy đi mấy cái mà đau lòng rồi lên tiếng hỏi.
-Người đàn ông đó là tài xế anh bảo đến đón tôi sao?
Lâm Nhất Phàm cũng dựa vào gối, hai người ngồi song song cạnh nhau như đang ở nhà cùng cô nói chuyện nghiêm túc.
-Không phải, anh bảo Từ Khôn tới đón em nhưng giữa đường xe bị hỏng nên cậu ấy gọi cho em một chiếc taxi.
-Nhưng chiếc xe tới đón tôi không phải là taxi, anh ta còn nói anh đang đợi tôi ở cửa hàng Victoria.
Chuyện này hắn không hề nói với ai, làm sao gã đó biết được nhưng mục đích hắn ta bắt cóc Nhược Vũ là để làm gì?
Nhược Vũ cũng rơi vào trầm tư, từ lúc cô trọng sinh trong cơ thể này đã vô tình gây thù với rất nhiều người, gã đàn ông kia có lẽ không muốn gϊếŧ cô nhưng hắn muốn làm nhục cô, nếu đã có dụng tâm chuẩn bị sẵn tới Lâm gia để đón cô, thì chắc chắn hắn không chỉ có một mình.
“Tiếng nhạc.”
Là Bạch Tuyên gọi tới.
Lâm Nhất Phàm ngồi tại chỗ nghe điện thoại, Nhược Vũ ghé sát tai vào nghe ké, hắn thấy cô tò mò nên kéo đầu cô vào mở loa lớn cùng nghe.
-Nhất Phàm, vợ của cậu tỉnh lại chưa?
-Đã tỉnh rồi, gã ta đã khai chưa?
-Hắn khai nhận tiền của một người đàn ông không biết mặt, nói là chỉ muốn hù dọa vợ của cậu một chút thôi.
Bạch Tuyên làm cảnh sát lâu năm, lời khai này có vấn đề anh thừa biết nhưng hiện giờ hắn không khai, miệng bị vả sưng hết rồi vẫn nhất quyết không nói thêm câu nào.
Cái gì mà chỉ muốn bắt cô để hù dọa, cô còn nhìn ra “chỗ đó” của hắn thức dậy rồi, nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ.
Nhược Vũ ngước nhìn Lâm Nhất Phàm, mặt hắn đen thui từ nãy giờ, miệng không mở, im lặng nghe Bạch Tuyên nói.
-Nhất Phàm, anh có tin lời khai của hắn không?
Nhược Vũ thấy Lâm Nhất Phàm không có ý kiến nên muốn thử thăm dò hắn một chút.
Lâm Nhất Phàm nhìn cô, đầu bị dán băng trắng toát rất thảm, hắn vuốt vuốt tóc cô nhẹ nhàng trả lời.
-Em yên tâm anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Bạch Tuyên ở đầu dây bên kia tự dưng ăn cơm chó ngập mồm, trước nay ngoài Giai Kỳ ra anh chưa bao giờ nghe Lâm Nhất Phàm nói chuyện với ai ôn nhu như vậy.
Lâm Nhất Phàm rời phòng, đứng ngoài ban công tiếp tục nói chuyện với Bạch Tuyên.
-Cậu có điều tra lai lịch của hắn chưa?
-Hắn ta từng là trai bao của hộp đêm Over, một năm trước bị ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích, mới được thả ra có mấy ngày thôi.
Kết quả xét nghiệm hắn ta dương tính với ma túy, tớ nghĩ vụ tai nạn ở con hẻm kia đã làm thay đổi kế hoạch của hắn, điểm đến có lẽ không phải chỗ đó.
Tớ sẽ tiếp tục lấy lời khai, cậu yên tâm chăm sóc cho em dâu đi.
Bạch Tuyên tắt máy, Lâm Nhất Phàm lại bộn bề với những suy tư, hộp đêm Over là hộp đêm mà Giai Kỳ đang làm việc, tuy trùng hợp nhưng cô ấy không thể nào dính dáng tới chuyện này, có phải là đối thủ trong kinh doanh muốn dùng Nhược Vũ để trị hắn