Trong tin nhắn có nói, chỉ cần gã ta làm nhục Nhược Vũ một đêm và giữ nguyên hiện trường tới sáng hôm sau thì sẽ được trả tiền.
Gã nghiện đó vẫn ngậm miệng không khai ra chủ nhân sai khiến hắn, nên bọn họ phải ra tay tới tận nơi bắt về.
Bạch Tuyên gửi tin nhắn cho tên giấu mặt kia nói là mọi chuyện đã làm đúng như kế hoạch, sáng hôm sau cứ việc tới nghiệm thu.
Lâm Nhất Phàm nghe qua mà sôi ruột gan, hắn muốn biết là kẻ nào dám lớn gan thuê người làm chuyện đồi bại như thế với vợ của hắn.
“Tiếng nhạc.”
Là Giai Kỳ gọi tới.
Lâm Nhất Phàm không muốn nghe máy, bây giờ ai cũng không quan trọng bằng Nhược Vũ, nếu tối hôm qua cô ấy không kịp trốn thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm Nhất Phàm tắt máy, Giai Kỳ vẫn kiên nhẫn gọi thêm mấy lần, chẳng thấy hồi âm, Giai Kỳ sốt ruột gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, anh mau tới khách sạn Hải Đường phòng 305, tối qua có người bắt gặp Châu tiểu thư vào đây với một người đàn ông lạ.”
Lâm Nhất Phàm đọc tin nhắn, đôi mắt thâm trầm trùng xuống, chuyện gì thế này, Giai Kỳ làm sao thế này?
Lâm Nhất Phàm kết nối tai nghe bluetooth gọi lại cho Giai Kỳ.
-Bây giờ em đang ở đâu?
-Em đang ở trước sảnh khách sạn Hải Đường chờ anh.
-Được, anh tới ngay đây.
Chính tay hắn đưa Nhược Vũ từ vách tường cheo leo vào bệnh viện, chờ cô ấy cấp cứu suốt một tiếng đồng hồ, cũng chính tay hắn đưa cô về nhà đúc thuốc cho cô ấy uống.
Bây giờ lại có người nói cô ấy qua đêm với đàn ông, thật là một sự sắp đặt trùng hợp.
-A lô, Bạch Tuyên, cậu nấp ở đâu đó trước, khi nào tôi ra hiệu hãy xông vào.
Lâm Nhất Phàm nhếch môi nhìn thẳng phía trước, chiếc xe kéo hết tốc độ thẳng tiến tới khách sạn Hải Đường.
**********
-Em gọi cho Nhất Phàm rồi, anh chắc chắn là hắn ta làm xong rồi chứ?
Tô Tiểu Mạt đầu dây bên kia đang ôm gái ngủ trên giường, giọng lè nhè trả lời.
-Em yên tâm, mấy thằng nghiện như nó có thuốc vào thì hang thỏ sẽ bị dập thành hang voi.
Lâm Nhất Phàm trông thấy khéo ám ảnh cả tháng, không chừng sẽ lập tức rước em về làm nhị thiếu phu nhân gấp.
Giai Kỳ nắm chặt túi xách cúp máy, Châu Nhược Vũ đó dám huênh hoang với cô, trong ngày sinh nhật của lão già họ Châu còn lên tiếng bóng gió nói là cô giả vờ ngã, hại cô bị cư dân mạng quay xe chửi đến nổi phải khóa trang cá nhân.
Hôm nay cô sẽ để Lâm Nhất Phàm thấy được bộ dạng dung tục nhất của cô ta, để xem cô ta còn lên mặt được nữa hay không.
Lâm Nhất Phàm đã xuất hiện trước cửa, Giai Kỳ nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn.
-Nhất Phàm anh nhất định phải bình tĩnh, cũng chưa chắc là Châu tiểu thư đâu.
Lâm Nhất Phàm đứng lại nhìn Giai Kỳ, xưa nay trong mắt của hắn cô luôn mang hình tượng cá tính nhưng ngoan hiền, trước đây hắn không quan tâm cô làm việc ở môi trường đầy phức tạp như thế nào vẫn một mực theo đuổi cô, những lời cô nói luôn đem vào tâm ghi nhớ lại nhưng hôm nay những thứ đó chẳng còn gì nữa, phút chốc đã tan biến tất cả rồi.
Lâm Nhất Phàm dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất để hỏi Giai Kỳ.
-Sao em còn tới đây trước hơn cả anh vậy, nếu tối qua em đã biết cô ấy tới đây sao em không báo sớm cho anh mà tới bây giờ mới nói.
Giai Kỳ bối rối, lúc nãy cô có nói với hắn là mình đã biết từ tối hôm qua không?
-Em…em cũng mới biết thôi, anh sao vậy không tin em sao, nếu chúng ta còn chần chừ ở đây thì sẽ không bắt gian tận tay được nữa đâu.
Giai Kỳ kéo tay Lâm Nhất Phàm, cô còn nóng lòng hơn cả hắn.
Lâm Nhất Phàm rút tay về cho vào túi rồi cũng đi theo, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng, cái Giai Kỳ muốn hắn thấy là gì, cô lúc thì nói chưa chắc là Nhược Vũ, lúc thì nói rằng sợ Nhược Vũ rời khỏi.
Thái độ và lời nói trước sau đều không nhất quán như vậy, cả đêm qua cô không tập dược kỹ càng sao?
Phòng 305.
-Chính là phòng này.
Lâm Nhất Phàm đứng một bên nhìn Giai Kỳ bận bịu