Giọng nói quen thuộc này làm Nhược Vũ giật mình chột dạ, theo bản năng cô rùng mình một cái, bàn tay cũng nhanh nhảu tắt điện thoại đi.
Hành động này của cô càng làm cho Lâm Nhất Phàm thêm nghi ngờ, chỉ có những người làm chuyện mờ ám mới lén la lén lút như vậy thôi.
Bạch Tuyên thấy tình hình không ổn liền tìm cách chuồn trước, tuy là anh em chí cốt nhưng ghen thì vẫn ghen, hủ giấm trên người Lâm Nhất Phàm hình như sắp vỡ ướt người anh rồi.
-Tớ vào trong trước nhé, hai người cứ từ từ nói chuyện.
Bạch Tuyên nhát gan cười hề hề lướt qua mặt Lâm Nhất Phàm, đôi mắt chim ưng của hắn rất đáng sợ, chuyện vợ chồng thì tự giải quyết với nhau đi đừng lôi anh vào.
Chỉ còn lại Nhược Vũ và Lâm Nhất Phàm, cô ngước lên nhìn hắn nở một nụ cười thật xinh đẹp, hai má lúm đồng tiền liến thoắng vờ bình tĩnh nói.
-Chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau thôi.
Vô tình? Nhà vệ sinh ở đằng kia, là vô tình gặp, hay vô tình đi vệ sinh rồi chờ nhau lén lút ở chỗ này.
Lâm Nhất Phàm nhíu mày dí sát vào mặt cô.
-Em tưởng anh là trẻ lên ba sao?
Nhược Vũ không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta lại lên cơn rồi, hắn nhìn thấy cái gì rồi, có nghe được gì không? Mặc kệ, cô có lý do chính đáng mà.
-Thì không vô tình, là cố tình được chưa, tôi chỉ muốn hỏi cảnh sát Bạch chuyện tôi bị bắt cóc lần trước thôi, anh không nói cho tôi biết thì tôi phải hỏi người khác chứ.
Nhược Vũ quay mặt ra ngoài ban công, sợ đụng chạm ánh mắt với hắn, lạy hồn trái tim nhỏ bé của cô lại nhảy lung tung rồi.
Lâm Nhất Phàm không tin chỉ có mỗi chuyện này mà cô phải đặc biệt dặn dò Bạch Tuyên không cho hắn biết, còn xin số điện thoại, lừa ai chứ.
Hắn nâng cằm của Nhược Vũ nhếch mày chậm rãi nói.
-Vợ à, em lại không ngoan rồi.
Nhược Vũ cứng đờ người nhìn bàn tay đáng thương của mình bị Lâm Nhất Phàm dứt khoát kéo đi, không ít người trong nhà hàng nhìn hai người họ kiểu như chủ dắt thú cưng đi dạo.
Lâm Nhất Phàm trở lại bàn lấy túi xách của Nhược Vũ rồi hiên ngang dắt tay cô rời đi, còn không thèm chào bạn bè một tiếng.
Bốn người kia ngồi tại bàn nhìn nhau không hiểu chuyện gì, chỉ có Bạch Tuyên là thầm than khổ, anh có thể nhìn ra ánh mắt phóng ra điện của Lâm Nhất Phàm khi quét qua mình, đang yên đang lành tự dưng bị dính đạn, thật khổ.
Vừa ra khỏi nhà hàng Nhược Vũ liền rút mạnh bàn tay của mình ra khỏi bàn tay to lớn của Lâm Nhất Phàm, miệng chu lên mắng.
-Anh đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lâm Nhất Phàm không để ý, nhân viên nhà hàng vừa lái xe tới, hắn liền bế cô bỏ vào trong xe, bản thân cũng ngồi vào ghế lái khởi động xe lao băng băng xuống đường.
Nhược Vũ vội vội vàng vàng thắt chặt dây an toàn rồi đu mình trên ghế, kỹ năng lái xe của Lâm Nhất Phàm rất tốt nhưng cũng rất doạ người, suốt cả đoạn đường hắn không lên tiếng, cô cũng không dám nói, sợ hắn lại nổi điên tăng tốc thì cái mạng nhỏ này sẽ phiêu du về miền cực lạc.
Một lát sau Nhược Vũ nhìn thật kỹ ngoài cửa xe mới nhận ra đây không phải đường về nhà.
-Anh đưa tôi đi đâu vậy?
Lâm Nhất Phàm không trả lời cứ đâm đầu chạy thẳng, Nhược Vũ méo mặt khi chiếc xe dừng trước cửa một khách sạn.
Lâm Nhất Phàm xuống xe, hắn mở cửa bên ghế phụ bế Nhược Vũ ra bên ngoài, cô cắn vào bả vai hắn vùng vẫy, ở đây nhiều người như vậy, làm thế này còn ra thể thống gì.
Lâm Nhất Phàm không biết đau, hắn bế cô thẳng vào sảnh, không cần lên tiếng nhân viên đã chạy theo để mở cửa phòng, hình như đây là khách sạn của nhà họ Lâm.
Biết bao cặp mắt tò mò nhìn họ, Nhược Vũ xấu hổ muốn chết, cô rút thật sâu vào ngực hắn giấu khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc của mình.
Nhân viên mở cửa phòng rồi rời đi, Lâm Nhất Phàm mang cô vào trong đi thẳng tới phòng tắm.
Nhược Vũ trợn mắt nhìn khuôn mặt lạnh tanh của hắn, cái tên quái dị lại muốn tắm cho cô.
-Lâm Nhất Phàm mau thả tôi ra, anh mà làm bậy thì tôi sẽ cắn lưỡi cho anh xem.
Muộn rồi.
Lâm Nhất Phàm thả cô vào bồn tắm đầy nước, nước không quá lạnh, Nhược Vũ lồm cồm ngồi dậy nhưng Lâm Nhất Phàm đã bước vào.
-Em muốn cắn lưỡi chứ gì, lưỡi của anh đây tùy em thưởng