Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 10


trước sau


Nhà Lục Hoài Nhu là một căn biệt thự 4 tầng, cả tầng 3 là nơi để quần áo, phụ kiện của Lục Hoài Nhu. 
 
Bấm điều khiển từ xa, cửa phòng thay đồ xoay tròn rồi mở ra, bên trong căn phòng được thiết kế theo lối hiện đại, với màu chủ đạo là trắng đen, bên trong còn vô vàn các ngăn tủ để phụ kiện, đồng hồ, cà vạt, từng giá từng giá san sát nối tiếp nhau. 
 
Lần đầu tiên đi vào, chứng kiến cảnh này Lục Chúc Chúc sợ ngây người, cái này thực sự giống như mấy căn phòng bí mật của các điệp viên trong các bộ phim hành động của Mỹ. 

 
Bên trong bao la các giá để hàng trăm loại mũ, giày, và vô vàn những tủ kính pha lê đựng đồ trang sức. Mỗi một khu vực lại để một loại đồ khác nhau hoa lệ, hùng vĩ, lấp lánh khiến người khác không thể rời mắt.
 
Lục Hoài Nhu muốn Ellen giúp mình sửa lại căn phòng này, một nửa không gian sẽ chuyển thành chỗ để đồ của Lục Chúc Chúc. 
 
Trước kia ở nhà, Lục Chúc Chúc mặc dù cũng có tủ quần áo của riêng mình, nhưng cùng lắm cũng chỉ treo mấy bộ quần áo bình thường hay mặc. Ba ba bận bịu công việc, căn bản không có thời gian chăm chút, mua sắm đồ dùng trong nhà, kể cả quần áo và các đồ dùng cá nhân khác cho Chúc Chúc. 
 
Hiện tại vào nhà ông nội, cô nhóc cảm thấy như thể lạc trong một trung tâm thương mại lớn vậy, tất cả sinh hoạt bình thường đều trở lên cầu kỳ, sa hoa.
 
Phòng ngủ của cô bé có một nhà tắm cực lớn, bồn tắm to như một chiếc bể bơi thu nhỏ, Chúc Chúc tha hồ nghịch bong bóng xà phòng thoải mái, tắm xong cô bé mặt một chiếc váy trắng xinh xắn, trở về phòng của mình. 
 
Chỉ trong thời gian một buổi dạo phố lúc trưa, Lục Hoài Nhu đem căn phòng khách với gam màu lạnh lẽo, và phong cách tối giản nhà mình cải tạo thành một gian phòng công chúa ấm áp, dễ thương. Chiếc giường lớn với nệm lớn vừa mềm vừa xốp, màn giường viền đăng ten màu trắng, có màn che rủ xuống từ trần nhà, tường được dán lại hết bằng giấy màu hồng phấn, ngay cả đèn treo tường cũng tỉ mỉ đối lại thành loại đèn thủy tinh theo phong cách Châu Âu. 
 
Ông nội chắc chắn là siêu nhân rồi. 
 

Lục Chúc Chúc nằm trên chiếc giường xốp lớn, lăn lông lốc vào vòng, chăn thật mềm, vô cùng thoải mái. Cô nhóc ngước nhìn trần nhà, nghĩ đến hai tuần sau… ba ba sẽ đến đón mình về. 
 
Chúc Chúc có chút lưu luyến ông nội rồi, không nỡ rời đi. 
 
Nghĩ đến đây, cô nhóc lập tức ngồi bật dậy, lắc lắc đầu tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại. 
 
Mặc dù ba ba nghèo rớt mồng tơi, ngày đêm liều mạng kiếm tiền, cũng không thể mua được một căn nhà siêu to như ông, không có bồn tắm siêu sa hoa, sang trọng, cũng không mua cho bé một chiếc giường công chúa lớn nhường này…
 
Nhưng mà… bé đâu thể ngại bần yêu giàu, vứt bỏ ba ba được. 
 
Lục Chúc Chúc lâm vào trầm tư, tự trách. 
 
Đúng lúc này, một giai điệu dương cầm dồn dập vang lên, lẻn qua rèm cửa bay bay rơi vào trong phòng. 
 
Cô nhóc quỳ gối trên ghế sofa sát cửa sổ lớn, đưa tay mở cửa, âm thanh phát ra từ nhà Cảnh Tự bên cạnh. Mà cửa sổ gian phòng của cô bé vừa vặn đối diện cửa sổ gian phòng của Cảnh Tự, khoảng cách giữa hai cánh cửa không quá 3 mét. 
 
Bên cạnh cảnh cửa lớn sát đất, Cảnh Tự nghiêm chỉnh ngồi trước cây dương cầm màu trắng, đầu ngón tay linh hoạt lướt trên những phím đàn trắng đen đối lập, thuần thục đánh một bản “Giao hưởng số 5” của Beethoven. (1)
 
Lục Chúc Chúc ghé sát mặt vào cửa sổ, hai tay chống má, chăm chú nhìn dáng người thẳng tắp và một bên mặt tinh xảo của cậu ta.
 
Ánh nắng vừa vặn đậu trên xương gò má, khắc họa rõ nét gương mặt thanh tú, anh tuấn, lông mi dài rũ xuống in bóng xuống làn da trắng không tì vết. 
 
Bông Hồng Nhỏ thật là xinh đẹp quá. 
 
Cảnh Tự dường như cũng cảm nhận được Lục Chúc Chúc nhà bên đang nhìn trộm mình, vốn là giai điệu mãnh liệt, gấp rút, đột nhiên lại trở nên uyển chuyển, dịu dàng. 
 
Chúc Chúc nhận ra, đoạn này chính là  khúc nhạc A Road To Somewhere trong bộ phim anime Spirited Away. (2)
 
Nghe thật hay. 
 
Lục Chúc Chúc ghé sát vào cửa kính, mê mẩn nghe Bông Hồng Nhỏ nhà bên cạnh đánh dương cầm. 
 
Đúng lúc này, dưới lầu, Cảnh Triết - anh trai Cảnh Tự phát hiện ra Chúc Chúc đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, vội vàng phất tay gọi lớn: “Chúc Chúc! Mau xuống đây cùng chơi nào.”
 
Lục Chúc Chúc đánh mắt, thấy anh trai mũm mĩm nhà bên đang ngồi bên hàng rào hoa hồng, xung quanh bày la liệt đồ chơi. 
 
“Mau xuống đây chơi, mình cùng xây lâu đài.”
 
“Em đến đây.”
 
Lục Chúc Chúc đáp lại, vội vàng chạy xuống dưới nhà.
 
Cảnh Triết đang ngồi trên một chiếc thảm dã ngoại ăn điểm tâm, xung quanh cậu có vô số khối xếp hình các loại. Cậu nhiệt tình mời Chúc Chúc gia nhập với mình. 
 
“Chúng ta cùng xây lâu đài nha.”
 
“Được ạ.”
 
Lục Chúc Chúc cực kỳ vui vẻ vì có thể kết giao thêm một người bạn mới do vậy hào hừng tham gia  cùng Cảnh Triết. 
 
Cảnh Triết nhìn bộ váy trắng trên người cô bé, thật lòng nói: “Chúc Chúc, hôm nay nhìn em xinh thật là xinh.”
 
“Em ngày nào cũng xinh hết.” Lục Chúc Chúc tự tin đáp: “Chứ không phải chỉ lúc mặc váy mới đâu.”
 
“Ừ. Anh cũng thấy vậy.”
 
Tiếng đàn dương cầm đột nhiên dừng lại, Chúc Chúc băn khoăn hỏi: “Anh Cảnh Tự không xuống chơi với chúng ta ạ?”
 
“Cảnh Tự không thích kết giao bạn bè lắm, em trai anh chỉ thích giải đề toán, đánh dương cầm, chơi rubik...Có đôi khi anh cũng không hiểu nó nghĩ gì nữa.”
 
“Ơ… Không phải hai người là anh em trai sao?”
 
“Thì đúng là thế, nhưng mà tính cách em trai anh rất quái gở, bạn bè trong lớp cũng không hay chơi cùng nó.”
 
“Thế ạ…”
 
Lục Chúc Chúc thoáng buồn bã, rõ ràng Bông Hoa Nhỏ tốt như thế, vì sao mọi người đều không muốn chơi cùng anh ấy.
 
“Chúc Chúc, em sẽ ở luôn đây à? Về sau chúng ta có thể thường xuyên chơi cùng nhau được không?”
 
“Em không ở đây lâu nữa. Đến khi ba ba đi công tác về sẽ qua đón em.”
 
“Vậy à.” Khuôn mặt mũm mĩm của Cảnh Triết hiện rõ tia thất vọng: “Anh còn tưởng có thể chơi với em hàng ngày.”
 
Lục Chúc Chúc mỉm cười an ủi: “Về sau chúng ta vẫn có thể thường xuyên liên hệ với nhau mà.”
 
“Em vẫn đang học nhà trẻ à?”
 
“Em học hết mầm non rồi.” Lục Chúc Chúc cường điệu nói: “Em học lớp dành cho học sinh học sớm của trường chuyên tiểu học.”
 
Cảnh Triết hưng phấn nói: “Anh cũng học trường chuyên tiểu học đó! Anh học năm nhất.”
 
“Vậy sao. Quá tốt rồi.”
 
“Ừm ừm.”
 
Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Thế… Anh Cảnh Tự cũng học trường tiểu học chuyên sao?”
 
“Ừ. Em trai anh hiện tại đang học năm thứ ba.”
 
“Anh ấy đã lên năm thứ ba rồi???” Lục Chúc Chúc hoảng sợ nói: “Vậy… vậy tại sao anh ấy lại nhỏ tuổi hơn cả anh.”
 
“Cảnh Tự học nhảy cóc.” Cảnh Triết giải thích. “Em ấy nhập học cùng anh, nhưng mà nó quá thông minh, chỉ cần xem qua sách giáo khoa đã hiểu được hết kiến thức, vì vậy sau khi thi tuyển được đặc cách nhảy cóc liền một lúc hai lớp, lên thẳng lớp ba.”
 
“Thì ra là thế, anh Cảnh Tự là một thần đồng.”
 
Hai người vừa chơi xếp hình vừa trò chuyện, Cảnh Tự lần đầu tiên bỏ ngang việc tập đàn đi xuống lầu, nhưng mà cậu nhóc không ra nhập bọn với hai người kia, chỉ ngồi ở hiên nhà, hướng mặt ra vườn chơi rubik. 
 
Chúc Chúc hướng về phía cậu phất phất tay, Cảnh Tự chỉ ngước lên một cái rồi lại cúi xuống, ra vẻ chẳng thèm để tâm. 
 
“Anh đã nói rồi, em trai anh không thích kết giao bạn bè, em không nên cứ trêu chọc nó mãi, sẽ rước lấy tai họa đó.”
 
Lục Chúc Chúc như thể bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của Cảnh Triết, đôi mắt mê mệt dán lên đóa hồng vàng nhỏ xinh trên vai Cảnh Tự, không thể tự khống chế nổi bản thân đến gần cậu bé khó gần kia, chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn một chút. 
 
Cô nhóc chạy chậm đến chỗ Cảnh Tự, đứng trên bãi cỏ cách cậu vài mét, rụt rè nhìn cậu. 
 
Thấy cậu ấy không rời đi, lúc này Chúc Chúc mới cẩn thận lại gần, ngồi bên cạnh cậu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh.”
 
Cảnh Triết ngồi phía xa xa đột nhiên có chút ganh tị, quen biết lâu như thế, rõ ràng quan hệ giữa cậu và Chúc Chúc tốt hơn rất nhiều, thế nhưng Chúc Chúc còn chưa lần nào chủ động gọi cậu một tiếng “ANH” đâu.
 
Cảnh Tự không phản ứng, như thể đang tập trung khoe khoang tài nghệ, vài phút đã hoàn thành việc ghép xong khối rubik thành 8 mặt đồng màu.
 
Lục Chúc Chúc ngưỡng mộ cảm thán một tiếng: “Anh Cảnh Tự giỏi quá. Cái này rất khó đấy.”
 
“Băng sơn mỹ nhân” - Cảnh Tự cuối cùng cũng chịu mở miệng nói hai chữ duy nhất: “Không khó.”
 
“Em có thể thử một tí không?”
 
Cậu tráo khối rubik thành vô số màu rối loạn, đưa lại cho Chúc Chúc, mặc cho cô nhóc cố sức lắp ghép.
 
Cảnh Triết choáng váng, Cảnh Tự có ý thức mãnh liệt về không gian cá nhân và vật thuộc quyền sở hữu. Xưa nay không bao giờ để cho người ta xâm phạm vào lãnh thổ của mình, càng đừng nói đến việc đụng chạm vào đồ vật của nó, kể cả khối rubik nhỏ xíu kia. 
 
Thế mà có thể sảng khoái, thoải mái đưa cho Chúc Chúc như thế?
 
Sau khi nhận khối rubik, Lục Chúc Chúc bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, so với mấy thứ đồ chơi trước đó từng chơi cái này thú vị hơn nhiều. 
 
Cô bé con liều mạng năm phút, vậy mà Cảnh Tự vẫn kiên nhẫn đợi cô bé 5 phút. 
 
“Thật là khó quá.”
 
Cậu bé bỏ lại một câu đánh giá, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Đần.”
 
Lục Chúc Chúc lè lưỡi, thẳng thắn nói: “Đúng, em không thông minh được như anh.”
 
Cảnh Triết đi đến nói: “Cảnh Tự, không lễ phép gì cả. Chúc Chúc là khách.”
 
Cảnh Tự hỏi ngược lại: “Đần và việc con nhóc này là khách thì có liên quan gì đến nhau?”
 
Cảnh Triết thể hiện rõ vị thế của một người anh trai am hiểu đạo lý, bình tĩnh giảng giải: “Mẹ đã nói rồi, chúng ta không được để cho khách đến nhà cảm thấy khó chịu, không vui. Đây là lễ nghĩa căn bản, cho nên em không thể nói Chúc Chúc như thế.”
 
Cảnh Tự hỏi Chúc Chúc: “Không vui à?”
 
Lục Chúc Chúc vội vàng lắc đầu. 
 
Nếu không phải Cảnh Triết đột nhiên xông đến nói mấy lời này, kỳ thực Chúc Chúc thậm chí còn chẳng để ý. Giống như mấy bạn bè trong lớp hay gọi đùa cô bé là “Chúc Mập” vậy, cô cũng không hề tức giận. Bạn bè với nhau chính là thế, vì lời nói này chẳng hề có chút ác ý nào, chỉ đơn giản là xưng hô thân thiết, trêu đùa nhau. 
 
“Anh Cảnh Tự, anh có thể dạy em chơi rubik được không?” Lúc Chúc Chúc ánh mắt đầy mong đợi nhìn cậu, “Còn có… còn có vừa rồi em nghe anh đánh đàn, vô cùng êm tai! Anh có thể dạy em đánh đàn dương cầm không?”
 
“Nhìn qua em không phải là người thông minh cho lắm.” Cảnh Tự thản nhiên nói: “Đề nghị em học nghiêm chỉnh xong một cái mới học tiếp cái khác.”
 
Lục Chúc Chúc bị cậu ta chọc cười, vui vẻ nói: “Vậy anh định dạy em cái gì trước.”
 
Cảnh Tự nhìn khối rubik trong tay nói: “Chơi rubik thật ra có mẹo và phương pháp cả…”
 
Đúng lúc này, Lục Hoài Nhu mở cửa nhà, gọi lớn: “Nhóc con, về ăn cơm.”
 
“Dạ!” Lục Chúc Chúc đáp lại một tiếng, sau đó quay sang Cảnh Tự gấp gáp nói: “Anh Cảnh Tự, ông nội gọi em về ăn cơm rồi, lần sau anh dạy em được không? Được không?”
 
Cảnh Tự lẩm bẩm đáp: “Ừm.”
 
“Khối rubik này có thể cho em mượn về nghiên cứu được không?”
 
Cảnh Tự do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa khối rubik cho cô nhóc. 
Lục Chúc

Chúc nhận khối rubik, mặt cười thành một đóa hoa: “Cảm ơn anh Cảnh Tự, em sẽ trả lại anh sớm thôi! Tạm biệt anh Cảnh Tự! Tạm biệt anh Cảnh Triết!”
 
Cô nhóc lanh lợi vui vẻ nhảy chân sáo trở về. 
 
Canh Triết nhíu mày, khó có thể tin nhìn thằng em trai nhà mình, không biết vì sao hôm nay Cảnh Tự lại có thái độ khác thường như thế, thậm chí ngay cả khối rubik thích nhất cũng đưa cho Chúc Chúc mượn. 
 
Phải biết, hồi trước có một cô em họ đến nhà chơi, vô tình động vào khối rubik của Cảnh Tự, em trai cậu thấy vậy lập tức cầm khối rubik đó đáp thẳng vào thùng rác. 
Bởi vì hành động lần đó, mà khiến mẹ và dì mặt nặng mày nhẹ với nhau một thời gian, đến giờ vẫn chưa hòa hảo lại được. 
 
Lần này… đúng là quá khác thường rồi. 
 
Thí nghiệm lên xuống cả ngày, nhưng trù nghệ của Lục Hoài Nhu vẫn chẳng tiến bộ lên được là bao. 
 
Lục Hoài Nhu là một người hiếu thắng, lại cầu toàn, mặc kệ là làm gì, anh ta đều truy cầu sự hoàn hảo không tì vết. 
 
Cho nên dù là ca hát, vũ đạo, diễn xuất anh đều cực kỳ chú tâm tôi luyện, mài dũa, chính vì vậy mới có thể thu về vô số giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước, trở thành ảnh đế được tất cả giới giải trí công nhận, ngưỡng mộ, còn là nam người mẫu quyến rũ nhất hành tinh. Là một trong số những ngôi sao ưu tú hiếm hoi có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, vượt ra xa khỏi lãnh thổ Trung Quốc.
 
Thế nhưng cái việc mang tên nấu nướng này, hết lần này đến lần khác lại như cố tình thách thức tính kiên nhẫn của anh. 
 
Chỉ có thể chờ đợi thằng con trai trời đánh sớm ngày hốt tiểu tổ tông có khẩu vị khắt khe kia đi thôi. 
 
Anh bê một đĩa thịt bò bít tết đặt trước mặt Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc nhìn khối bít tết vẫn còn máu, ghét bỏ quay mặt đi. 
 
Cái này còn sống mà, sao ăn được. 
 
Đến cả chó cũng không thèm ăn đồ sống ấy chứ!
 
Lục Chúc Chúc quyết định chỉ ăn đồ ăn kèm. 
 
“Ngày mai là thứ hai, ông định tự đưa con đi học.”
 
Lục Chúc Chúc vừa bỏ một miếng khoai tây vào miệng, nghe nói thế, miếng khoai tây đáng thương rơi bịch xuống đĩa: “Ông nội muốn đích thân đưa con đến trường?”
 
“Sao? Có vấn đề gì à?”
 
Quá có vấn đề được không!!!!!
 
Cô nhóc không muốn để các bạn trong lớp biết Lục Hoài Nhu là ông nội của cô. 
 
Lục Chúc Chúc thấp thỏm hỏi: “Ông nội, ông có làm giống như ngày trước đeo khẩu trang và đội mũ không?”
 
Lục Hoài Nhu cười nhạt một tiếng. 
 
Anh biết mà, dù là một đứa nhóc không hiểu chuyện đời thì cũng có lòng ham hư vinh. 
 
“Lục Hoài Nhu” đại danh đỉnh của đỉnh, ngôi sao quốc dân như anh, có thể làm cháu gái của siêu sao họ Lục này chắc chắn kiếp trước phải cứu thế giới, mới có được vinh quang, may mắn như hiện tại 
 
Lục Hoài Nhu vui vẻ hỏi lại: “Con hy vọng ông cải trang à?”
 
Nhưng mà ngay tại thời điểm vị ảnh đế họ Lục nào đó đắc chí, cho rằng cháu gái anh ta cực kỳ hi vọng được ông nội không cải trang đường đường chính chính đưa đến lớp, thì nhân vật chính của chúng ta - Lục Chúc Chúc lại chậm rãi nói: “Con mong ông nội không tự đưa con đi đến trường.”
 
“Vì sao?”
 
“Bởi vì ông nội… không giống những người ông bình thường khác. Ông nội nhà người ta tay cầm quải trượng, tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo ôn hòa, nhìn vô cùng thanh thục, ổn trọng, còn ông thì…”
 
Thế tức là do anh trẻ hơn tuổi thực, mà bị nhóc con này ghét bỏ. 
 
Lục Hoài Nhu nổi giận, buông mạnh cái nồi xuống bệ bếp, quay người hét lên: “Ông đây để con mất mặt sao???”
 
“Con… con không muốn trông khác biệt với các bạn…”
 
Lòng tự trọng của Lục Hoài Nhu bị tổn thương nặng.
 
Trước đây anh sợ nhất chính là người khác phát hiện ra mình đã kết hôn, đã có con, mà hiện tại khi anh đã tình nguyện muốn công bố thân phận cháu gái mình đến công chúng thì cô nhóc nhà mình lại… ghét bỏ anh. 
 
Chẳng lẽ đây chính là nghiệp quật không chừa một ai trong truyền thuyết?
 
Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Con không hề có ý chê ông nội không tốt! Ông nội rất rất rất tốt. Tốt cực kỳ. Mỗi lần xuất hiện trên tivi, hát, nhảy thực sự sinh động, thu hút. Giống như… giống như ông nội của Lâm Tử vậy, cũng đặc biệt đam mê múa quảng trường, người già thích khiêu vũ có thể cường thân, kiện thể.”
 
Đây là đang đánh đồng siêu sao số một Trung Quốc là anh với mấy ông bà lão tập dưỡng sinh ở quảng trường, Lục Hoài Nhu tức đến muốn hộc máu.
 
Giờ phút này trên người anh tựa như chẳng còn hào quang của một siêu sao nữa, trong mắt cháu gái nhỏ, cô bé chỉ hi vọng ông nội mình là một người ông bình thường như bao người khác. 
 

 
Sáng hôm sau, Lục Hoài Nhu lái xe đưa Chúc Chúc đến trường, tới nơi, anh khó chịu nói: “Cút xuống, nhóc con xấu xa.”
 
Lục Chúc Chúc không cam lòng yếu thế, đáp trả: “Lục Hoài Nhu thối.”
 
Lục Hoài Nhu lấy chiếc mũ tai bèo màu vàng cẩn thận đội lên đầu nhóc con ngang bướng nhà mình, sau đó mở cửa xe, một cước đạp cháu gái ra ngoài, hống hách nói: “Đúng là mất mặt ông đây, ai mà thèm là ông nội của con nhóc xấu xí như con.”
 
Lục Chúc Chúc xoa mông, thở phì phò đi vào lớp học. 
 
Cô nhóc biết ông nội không vui. 
 
Dù là người ông nào đi chăng nữa đương nhiên không hy vọng bị cháu gái ruột ghét bỏ, ông nội trông như thế nào thì chính là thế, bé không nên lấy hình ảnh người ông của nhà khác áp đặt lên ông. 
 
Giống như những đứa trẻ ghét nhất việc ba mẹ so sánh mình với những đứa trẻ khác vậy. 
 
Càng nghĩ Chúc Chúc càng cảm thấy áy náy, thật muốn chạy về nhà ngay để xin lỗi ông nội, hy vọng ông có thể ngày ngày đưa cô bé đến trường, ông muốn ăn mặc thế nào cũng không quan trọng. 
 
Nhưng mà trẻ con thì cũng có mặt mũi của mình, bé không muốn xuống nước trước nói xin lỗi với Lục Hoài Nhu thối đâu. Tự tôn còn đâu nữa. 
 
Lục Chúc Chúc thở dài một hơi, nện những bước chân nặng nề vào lớp học. 
 
Ninh Dung Nhi thấy Lục Chúc Chúc mặt ủ mày chau ngồi vào chỗ, lập tức quay sang cô bạn ngồi bên cạnh bàn tán: “Hôm nay lại là một người khác đưa Lục Chúc Chúc đến lớp.”
 
“Ba mẹ của bạn ấy đâu nhỉ?”
 
“Cậu ta không có ba mẹ đâu! Lục Chúc Chúc là đứa trẻ không ai cần mà.”
 
“Đừng nói vớ vẩn.” Lục Chúc Chúc quay đầu, tức giận nhìn Ninh Dung Nhi: “Hôm nay là ông nội tớ đưa tớ đến lớp.”
 
“Nói dối! Lục Chúc Chúc, cậu làm gì có ông!”
 
“Tớ có.”
 
“Vậy ông cậu đâu, sao ông cậu không đưa cậu đến cửa lớp học?”
 
“Bởi vì... “ Lục Chúc Chúc chống nạnh nói: “Tại sao tớ phải giải thích với cậu?”
 
“Không nói được rồi đúng không? Căn bản là cậu đang nói dối mà thôi.”
 
“Tớ không nói dối.”
 
“Lục Chúc Chúc là yêu tinh, Lục Chúc Chúc là đứa trẻ không ai yêu thương, không ai muốn cậu. Đúng là đồ bị bỏ rơi.”
 

 
Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến một giọng nam trầm ấm, từ tính: “Xin hỏi cô là cô giáo Trần phải không?”
 
Tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều bị âm thanh dễ nghe này thu hút sự chú ý, có đứa bé còn nhào đến tận cửa lớp ngó ra. 
 
Cách cửa lớp vài bước chân là một anh trai dáng người dong dỏng cao, chân dài thẳng tắp đang nói chuyện cùng cô giáo chủ nhiệm của tụi nhỏ. 
 
Anh ta đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che kín mặt, áo thu màu đen, tóc bị mũ che kín nhưng vẫn nhìn ra được màu hoa râm, tuy nhiên không che lấp được khí chất trẻ trung, thời thượng. 
 
“Ngoài cửa có một anh vô cùng đẹp trai nha.”
 
“Là anh trai của ai thế???”
 
Cô giáo Trần chưa từng gặp qua người thanh niên này, nhìn không giống như là phụ huynh của học sinh, bèn hỏi: “Xin hỏi, anh là?”
 
“Tôi là phụ huynh của Chúc Chúc, bài tập của con bé để quên trên xe, tôi vào đưa cho bé.”
 
Lục Hoài Nhu ngó vào lớp một chút, không khách khí hô: “Nha đầu thối, đến bài tập cũng quên mang?”
 
Lục Chúc Chúc không nghĩ đến ông nội lại vào tận lớp, thoáng bối rối không biết nên làm thế nào. 
 
Cô giáo Trần nói: “Không sao, anh cứ đưa cho tôi đi.”
 
“Phiền cô.” Lục Hoài Nhu ngày thường mặc dù chả coi ai ra gì, nhưng đối đãi với giáo viên của con cháu nhà mình lại kính trọng, khách khí. 
 
“Anh là anh trai của Chúc Chúc à?” Cô giáo Trần hỏi: “Tôi không biết Chúc Chúc còn có anh trai?”
 
Lục Hoài Nhu cười cười, thẳng thắn đáp: “Tôi là ông nội của con bé.”
 
Lời này vừa nói ra, tất cả bạn nhỏ trong lớp đều ngây người. 
 
Còn trẻ trung, anh tuấn như thế này mà là ông nội của Chúc Chúc!!! Đây là vị ông nội thần tiên nào hạ phàm thế???
 
____________________________________
 





 
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện