EDIT: BRANDY
Cả một buổi sáng, tất cả bạn nhỏ trong lớp chỉ chăm chăm thảo luận về ông nội của Lục Chúc Chúc.
“Lục Chúc Chúc, ông nội của cậu trẻ kinh khủng ấy.”
“Giống anh trai hơn.”
“Mà hình như còn là một anh trai vô cùng đẹp trai nha.”
“Mộ Mộ, anh trai tớ còn không đẹp trai bằng ông nội của Chúc Chúc.”
“Đó thật sự là ông nội cậu à?”
Lục Chúc Chúc không chỉ giải thích một lần, mà hôm nay đã giải thích vô số lần rồi: “Thật. Chỉ là ông nội tớ rất chú ý việc chăm sóc bản thân nên nhìn trẻ hơn tuổi thôi.”
Chúc Chúc biết dù mình có giải thích bao nhiêu thì mấy bạn trong lớp vẫn hoang mang như thể không tin nổi, dù sao lần thứ nhất gặp ông, Chúc Chúc cũng tưởng ông là anh trai nào đó.
Với ngoại hình phơi phới thanh xuân kia, cho dù là ai cũng không thể dùng cách đối đãi với một ông lão, lớn tuổi, đức cao vọng trọng với ông nội Lục được.
Tâm tình Ninh Dung Nhi hôm nay hết sức tồi tệ, tức đến không nói lên lời.
Bởi vì trước đây cô nhóc luôn khoác lác trước mặt bạn bè là ông nội của mình rất trẻ trung, tóc bạc còn không có, thường xuyên chế giễu ông bà của các bạn khác trong lớp.
Vậy mà ông của con nhỏ Lục Chúc Chúc kia còn trẻ hơn ông của cô bé, không căn bản là sự hơn kia lại không chỉ dừng lại ở mức tương đối, mà gần như tuyệt đối. Vô cùng trẻ, trẻ như thể một thanh niên hai mươi mấy. Trẻ nghịch thiên.
Đúng lúc này một bạn nhỏ khác lên tiếng: “Lục Chúc Chúc, ông nội cậu nhìn còn trẻ hơn cả ông nội Ninh Dung Nhi nữa.”
Ninh Dung Nhi thở phì phò nói: “Có gì đặc biệt hơn người. Ông nội mình là CEO của một tập đoàn lớn! Ông nội của Lục Chúc Chúc nhìn đã biết là người không ổn trọng, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, còn đeo khẩu trang kín mít, biết đâu lại là một tên tội phạm gì sao?”
Tưởng Thanh Lâm bạn cùng bạn của Lục Chúc Chúc không nghe lọt tai mấy câu khó nghe này của Ninh Dung Nhi, thay bạn tốt lên tiếng: “Không phải nha, minh tinh cũng hay đeo khẩu trang mà! Ông nội của Chúc Chúc có khí chất, phong thái như vậy, biết đâu lại là một minh tinh nổi tiếng cũng không biết chừng.”
Lời này vừa nói ra, cả lớp lại nháo nhào lên: “Thật… thật sao?!!!”
“Ông nội của Chúc Chúc quả thực khiến người khác có cảm giác của một ngôi sao lớn.”
“Chỉ có minh tinh mới có thể bảo dưỡng tốt như thế! Nhìn trẻ trung nghịch thiên vậy cơ mà.”
Ninh Dung Nhi tức giận đến toàn thân run lên: “Không thể! Làm gì có chuyện hoang đường như thế! Chắc chắn là tên tội phạm cặn bã nào rồi! Nói không chừng còn giết người, cướp của! Vì sợ bị cảnh sát bắt nên mới đeo khẩu trang ngụy trang.”
Lục Chúc Chúc không chịu nổi Ninh Dung Nhi nói năng bừa bãi nữa, cô nhóc liếc nhìn con khổng tước trên vai cô nhóc, chú chim cao ngạo đã tức giận đến rụng hết sạch lông.
“Nếu như tôi là cậu thì đã sớm ngậm miệng vào rồi. Tính tình nhỏ nhen ích kỷ, nói hươu nói vượn.”
“Cậu quản được tôi!!!”
“Nếu như cậu còn nói những lời cay nghiệt thêm nữa, thì chuyện xấu sẽ nhanh chóng đến với cậu thôi.”
Ninh Dung Nhi mặc kệ lời cảnh cáo của Chúc Chúc, tiếp tục ương bướng: “Ông nội Lục Chúc Chúc là một tên tội phạm giết người! Là tội phạm giết người!”
Con khổng tước trên vai cô nhóc “nấc” lên một cái, giống như không thể thở nổi, đổ nhào xuống, nằm ngay đơ trên vai cô ta.
Đúng lúc này, cô giáo Trần hớt hải bước vào phòng học, nói với Ninh Dung Nhi: “Ninh Dung Nhi, mẹ con vừa gọi điện cho cô xin cho con nghỉ hôm nay. Lát nữa mẹ sẽ đến đón con.”
Ninh Dung Nhi ngây ngẩn hỏi: “Cô ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ông nội con đột ngột phát bệnh, nhanh đến bệnh viện thăm ông đi.”
Ninh Dung Nhi hét chói tai chạy ra khỏi phòng học.
Lục Chúc Chúc đã sớm cảnh báo cô bé, đừng ác mồm ác miệng, đừng đối xử cay nghiệt với bạn bè xung quanh, nhưng cô bạn này nhất định không nghe, càng ngày tính tình càng hống hách, nhỏ nhen, dẫn đến thiệt mình, vận khí dần trở nên tồi tệ, xui xẻo.
…
Hôm nay Lục Hoài Nhu không ở nhà, ông có việc ở đoàn làm phim, đến khuya mới xong, Lục Chúc Chúc cố ý mời Tưởng Thanh Lâm đến nhà mình chơi.
Bởi vì là bạn bè thân thiết, cho nên cô nhóc không chút phòng bị nói với Tưởng Thanh Lâm: “Nhà ông nội tớ lớn lắm, còn có bể bơi, gian phòng ông thay quần áo cũng to bằng cả một tầng lầu, bồn tắm trong nhà tắm thì to bằng một cái bể mini vậy, trong vườn còn có cả nơi nướng BBQ, đúng rồi, đúng rồi, cuối tuần đến nhà tới mình cùng ăn đồ nướng đi.”
Tưởng Thanh Lâm rất phối hợp, thi thoảng còn mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc cảm thán, điều này càng khiến Lục Chúc Chúc muốn thể hiện trước mặt bạn thân.
Mà hiện tại, đúng lúc hai cô nhóc tay trong tay thao thao bất tuyệt buôn chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít của một cậu bé truyền đến, tựa hồ còn có tiếng xô xát, cãi vã.
Hai cô nhóc dừng bước.
Tưởng Thanh Lâm kéo ống tay áo Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng: “Hình như có người đang đánh nhau, chúng ta mau đi thôi.”
“Đi xem chút.” Lục Chúc Chúc cúi người, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên bụi cây, nheo mắt nhìn ra phía xa, thấy mấy cậu nhóc cao ráo, hung hăng vây xung quanh Cảnh Triết và Cảnh Tự. Bộ dáng mấy kẻ kia vừa nhìn đã biết dân không tốt khiến các bạn học sinh khác sợ hãi né tránh, không dám đi qua.
“Tớ… Chúng tớ không có tiền!” Cảnh Triết vừa khóc, vừa nói: “Chúng tớ thật sự không có tiền đâu.”
“Nhà hai bọn mày giàu có như thế, sao có thể không có tiền tiêu vặt được.”
“Thật sự không có, hôm nay là sinh nhật mẹ mình, mình và em trai đã dùng hết tiền mua bánh sinh nhật cho mẹ rồi.”
Lục Chúc Chúc chú ý đến ven đường quả nhiên có một hộp đựng bánh sinh nhật.
“Nói bậy, chắc chắn vẫn còn, giao ra đây. Mau lên. Giao ra thì chúng tao không đánh bọn mày nữa.”
“Thật sự không có!”
“Tao nhìn cái thái độ này của hai đứa mày rõ ràng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Một cậu nhóc cao ráo, lực lưỡng tiến đến nắm chặt cổ áo Cảnh Triết, đấm một nhát mạnh khiến cậu ngã nhào vào bồn hoa gần đó.
Lục Chúc Chúc biết cậu học sinh cao ráo kia, tên cậu ta là Chu Tráng. Là học sinh năm ba, gia đình có quyền thế, cho nên ở trường này cậu ta luôn dương dương tự đắc, ương ngạnh, ức hiếp, coi thường bạn học. Đi đường lúc nào cũng nghênh ngang như một con cua đắc chí.
Tưởng Thanh Lâm sợ hãi kéo Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Chúc Chúc, chúng ta… chúng ta mau đi thôi.”
Lục Chúc Chúc không phải kiểu người lỗ mãng thích can thiệp vào mấy chuyện đánh nhau vô bổ này, cô nhóc hiểu rõ, nếu bản thân mình hấp tấp xen vào không những không cứu được hai người kia, ngược lại còn liên lụy đến Tưởng Thanh Lâm.
Loại sự tình này, tốt nhất là tìm người lớn đến giải quyết.
Đúng lúc Lục Chúc Chúc kéo Tưởng Thanh Hân chạy đi tìm viện binh, thì sau lưng truyền đến một tiếng hét thê thảm.
Lục Chúc Chúc quay đầu, đã nhìn thấy Chu Tráng ngã sõng soài trên đất, thống khổ dùng hai tay che trán, trên cái trán trăng tinh xuất hiện một vết bầm lớn.
Mà Cảnh Tự đã nhanh như một chú chim cắt