Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 11


trước sau


EDIT: BRANDY
 
Cả một buổi sáng, tất cả bạn nhỏ trong lớp chỉ chăm chăm thảo luận về ông nội của Lục Chúc Chúc. 
 
“Lục Chúc Chúc, ông nội của cậu trẻ kinh khủng ấy.”

 
“Giống anh trai hơn.”
 
“Mà hình như còn là một anh trai vô cùng đẹp trai nha.”
 
“Mộ Mộ, anh trai tớ còn không đẹp trai bằng ông nội của Chúc Chúc.”
 
“Đó thật sự là ông nội cậu à?”
 
Lục Chúc Chúc không chỉ giải thích một lần, mà hôm nay đã giải thích vô số lần rồi: “Thật. Chỉ là ông nội tớ rất chú ý việc chăm sóc bản thân nên nhìn trẻ hơn tuổi thôi.”
 
Chúc Chúc biết dù mình có giải thích bao nhiêu thì mấy bạn trong lớp vẫn hoang mang như thể không tin nổi, dù sao lần thứ nhất gặp ông, Chúc Chúc cũng tưởng ông là anh trai nào đó.
 
Với ngoại hình phơi phới thanh xuân kia, cho dù là ai cũng không thể dùng cách đối đãi với một ông lão, lớn tuổi, đức cao vọng trọng với ông nội Lục được. 
 

Tâm tình Ninh Dung Nhi hôm nay hết sức tồi tệ, tức đến không nói lên lời. 
 
Bởi vì trước đây cô nhóc luôn khoác lác trước mặt bạn bè là ông nội của mình rất trẻ trung, tóc bạc còn không có, thường xuyên chế giễu ông bà của các bạn khác trong lớp. 
 
Vậy mà ông của con nhỏ Lục Chúc Chúc kia còn trẻ hơn ông của cô bé, không căn bản là sự hơn kia lại không chỉ dừng lại ở mức tương đối, mà gần như tuyệt đối. Vô cùng trẻ, trẻ như thể một thanh niên hai mươi mấy. Trẻ nghịch thiên. 
 
Đúng lúc này một bạn nhỏ khác lên tiếng: “Lục Chúc Chúc, ông nội cậu nhìn còn trẻ hơn cả ông nội Ninh Dung Nhi nữa.”
 
Ninh Dung Nhi thở phì phò nói: “Có gì đặc biệt hơn người. Ông nội mình là CEO của một tập đoàn lớn! Ông nội của Lục Chúc Chúc nhìn đã biết là người không ổn trọng, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, còn đeo khẩu trang kín mít, biết đâu lại là một tên tội phạm gì sao?”
 
Tưởng Thanh Lâm bạn cùng bạn của Lục Chúc Chúc không nghe lọt tai mấy câu khó nghe  này của Ninh Dung Nhi, thay bạn tốt lên tiếng: “Không phải nha, minh tinh cũng hay đeo khẩu trang mà! Ông nội của Chúc Chúc có khí chất, phong thái như vậy, biết đâu lại là một minh tinh nổi tiếng cũng không biết chừng.”
 
Lời này vừa nói ra, cả lớp lại nháo nhào lên: “Thật… thật sao?!!!”
 
“Ông nội của Chúc Chúc quả thực khiến người khác có cảm giác của một ngôi sao lớn.”
 
“Chỉ có minh tinh mới có thể bảo dưỡng tốt như thế! Nhìn trẻ trung nghịch thiên vậy cơ mà.”
 
Ninh Dung Nhi tức giận đến toàn thân run lên: “Không thể! Làm gì có chuyện hoang đường như thế! Chắc chắn là tên tội phạm cặn bã nào rồi! Nói không chừng còn giết người, cướp của! Vì sợ bị cảnh sát bắt nên mới đeo khẩu trang ngụy trang.”
 
Lục Chúc Chúc không chịu nổi Ninh Dung Nhi nói năng bừa bãi nữa, cô nhóc liếc nhìn con khổng tước trên vai cô nhóc, chú chim cao ngạo đã tức giận đến rụng hết sạch lông. 
 
“Nếu như tôi là cậu thì đã sớm ngậm miệng vào rồi. Tính tình nhỏ nhen ích kỷ, nói hươu nói vượn.”
 
“Cậu quản được tôi!!!”
 
“Nếu như cậu còn nói những lời cay nghiệt thêm nữa, thì chuyện xấu sẽ nhanh chóng đến với cậu thôi.”
 
Ninh Dung Nhi mặc kệ lời cảnh cáo của Chúc Chúc, tiếp tục ương bướng: “Ông nội Lục Chúc Chúc là một tên tội phạm giết người! Là tội phạm giết người!”
 
Con khổng tước trên vai cô nhóc “nấc” lên một cái, giống như không thể thở nổi, đổ nhào xuống, nằm ngay đơ trên vai cô ta.
 
Đúng lúc này, cô giáo Trần hớt hải bước vào phòng học, nói với Ninh Dung Nhi: “Ninh Dung Nhi, mẹ con vừa gọi điện cho cô xin cho con nghỉ hôm nay. Lát nữa mẹ sẽ đến đón con.”
 
Ninh Dung Nhi ngây ngẩn hỏi: “Cô ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
 
“Ông nội con đột ngột phát bệnh, nhanh đến bệnh viện thăm ông đi.”
 
Ninh Dung Nhi hét chói tai chạy ra khỏi phòng học. 
 
Lục Chúc Chúc đã sớm cảnh báo cô bé, đừng ác mồm ác miệng, đừng đối xử cay nghiệt với bạn bè xung quanh, nhưng cô bạn này nhất định không nghe, càng ngày tính tình càng hống hách, nhỏ nhen, dẫn đến thiệt mình, vận khí dần trở nên tồi tệ, xui xẻo. 
 

 
Hôm nay Lục Hoài Nhu không ở nhà, ông có việc ở đoàn làm phim, đến khuya mới xong, Lục Chúc Chúc cố ý mời Tưởng Thanh Lâm đến nhà mình chơi. 
 
Bởi vì là bạn bè thân thiết, cho nên cô nhóc không chút phòng bị nói với Tưởng Thanh Lâm: “Nhà ông nội tớ lớn lắm, còn có bể bơi, gian phòng ông thay quần áo cũng to bằng cả một tầng lầu, bồn tắm trong nhà tắm thì to bằng một cái bể mini vậy, trong vườn còn có cả nơi nướng BBQ, đúng rồi, đúng rồi, cuối tuần đến nhà tới mình cùng ăn đồ nướng đi.”
 
Tưởng Thanh Lâm rất phối hợp, thi thoảng còn mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc cảm thán, điều này càng khiến Lục Chúc Chúc muốn thể hiện trước mặt bạn thân. 
 
Mà hiện tại, đúng lúc hai cô nhóc tay trong tay thao thao bất tuyệt buôn chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít của một cậu bé truyền đến, tựa hồ còn có tiếng xô xát, cãi vã. 
 
Hai cô nhóc dừng bước. 
 
Tưởng Thanh Lâm kéo ống tay áo Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng: “Hình như có người đang đánh nhau, chúng ta mau đi thôi.”
 
“Đi xem chút.” Lục Chúc Chúc cúi người, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên bụi cây, nheo mắt nhìn ra phía xa, thấy mấy cậu nhóc cao ráo, hung hăng vây xung quanh Cảnh Triết và Cảnh Tự. Bộ dáng mấy kẻ kia vừa nhìn đã biết dân không tốt khiến các bạn học sinh khác sợ hãi né tránh, không dám đi qua. 
 
“Tớ… Chúng tớ không có tiền!” Cảnh Triết vừa khóc, vừa nói: “Chúng tớ thật sự không có tiền đâu.”
 
“Nhà hai bọn mày giàu có như thế, sao có thể không có tiền tiêu vặt được.”
 
“Thật sự không có, hôm nay là sinh nhật mẹ mình, mình và em trai đã dùng hết tiền mua bánh sinh nhật cho mẹ rồi.”
 
Lục Chúc Chúc chú ý đến ven đường quả nhiên có một hộp đựng bánh sinh nhật. 
 
“Nói bậy, chắc chắn vẫn còn, giao ra đây. Mau lên. Giao ra thì chúng tao không đánh bọn mày nữa.”
 
“Thật sự không có!” 
 
“Tao nhìn cái thái độ này của hai đứa mày rõ ràng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Một cậu nhóc cao ráo, lực lưỡng tiến đến nắm chặt cổ áo Cảnh Triết, đấm một nhát mạnh khiến cậu ngã nhào vào bồn hoa gần đó. 
 
Lục Chúc Chúc biết cậu học sinh cao ráo kia, tên cậu ta là Chu Tráng. Là học sinh năm ba, gia đình có quyền thế, cho nên ở trường này cậu ta luôn dương dương tự đắc, ương ngạnh, ức hiếp, coi thường bạn học. Đi đường lúc nào cũng nghênh ngang như một con cua đắc chí. 
 
Tưởng Thanh Lâm sợ hãi kéo Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Chúc Chúc, chúng ta… chúng ta mau đi thôi.”
 
Lục Chúc Chúc không phải kiểu người lỗ mãng thích can thiệp vào mấy chuyện đánh nhau vô bổ này, cô nhóc hiểu rõ, nếu bản thân mình hấp tấp xen vào không những không cứu được hai người kia, ngược lại còn liên lụy đến Tưởng Thanh Lâm. 
 
Loại sự tình này, tốt nhất là tìm người lớn đến giải quyết. 
 
Đúng lúc Lục Chúc Chúc kéo Tưởng Thanh Hân chạy đi tìm viện binh, thì sau lưng truyền đến một tiếng hét thê thảm.
 
Lục Chúc Chúc quay đầu, đã nhìn thấy Chu Tráng ngã sõng soài trên đất, thống khổ dùng hai tay che trán, trên cái trán trăng tinh xuất hiện một vết bầm lớn. 
 
Mà Cảnh Tự đã nhanh như một chú chim cắt

che chở phía trước Cảnh Triết, tay cầm một khối đá lớn, thở hổn hển, ánh mắt hung tợn, lạnh lùng nhìn Chu Tráng. 
 
Đến cùng tất cả đều là trẻ con, gặp tình huống này đều bị dọa đến hồn phi phách tán. 
 
Đám đàn em của Chu Tráng sợ đái ra quần, hoảng hốt chạy mất tăm mất tích. Cậu nhóc khó khăn đứng lên, một tay che trán, xếch mắt hăm dọa: “Bọn mày… bọn mày chớ đấy cho ông.”
 
Cảnh Tự  đỡ anh trai từ mặt đất đứng lên.
 
Cảnh Triết vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: “Xong … xong thật rồi. Ô ô ô cậu ta nhất định sẽ về mách bố mẹ cậu ta. Chúng ta xong đời rồi.”
 
Cảnh Tự ném khối đá lại vào bụi cỏ, im lặng không lên tiếng, bước đến ven đường nhặt bánh sinh nhật lên. 
 
Chiếc bánh bị va đập mạnh, đã hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn méo xẹo, chẳng ra hình thù gì. 
 
Cậu nhăn mày. 
 
“Còn tiền không?” Cảnh Tự quay sang nhìn Cảnh Triết. 
 
Cảnh Triết khóc nấc lên: “Không, hết rồi, một phân cũng không còn.”
 
“Bánh gato rơi hỏng rồi.” Cảnh Triết thản nhiên nói: “Phải nghĩ biện pháp mua một cái mới thôi.”
 
“Chúng ta nhanh về nhà đi!!” Cảnh Triết sợ hãi: “Đừng quan tâm đến chuyện cái bánh nữa. Anh sợ huhu.”
 
“Anh về trước đi. Em suy nghĩ xem còn cách nào không.” Cảnh Tự bình tĩnh đáp. 
 
Cảnh Triết vừa lau nước mắt, vừa lủi thủi đi bộ về. 
 
Tưởng Thanh Lâm cũng bị tình huống vừa rồi dọa sợ, hối thúc Chúc Chúc: “Chúc Chúc hôm nay… hôm nay… chúng ta không qua nhà cậu nữa được không? Hôm nào tớ sẽ đến sau. Tớ muốn về nhà.”
 
Lục Chúc Chúc nhìn sắc trời đã tối, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ. Tớ đưa cậu về.”
 
“Không sao! Anh tớ đang ở ngay cửa khu nhà đợi rồi.”
 
Lục Chúc Chúc tiễn Tưởng Thanh Lâm đến trước cửa, vừa vặn bắt gặp Cảnh Tự từ khu nhà của họ đi ra, đoán chừng là định đến quảng trường trung tâm. 
 
Lục Chúc Chúc tò mò đi theo cậu ta. Cô bé rất muốn biết Bông Hoa Nhỏ không một xu dính túi đến cùng đã nghĩ ra biện pháp gì để mua cho mẹ thêm chiếc bánh gato nữa. 
 
Rất nhanh, cậu ta đi đến trước cửa tiệm bánh. 
 
Lục Chúc Chúc biết tiệm bánh này, là của một dì mở ra, mặc dù tiệm khá nhỏ, nhưng tay nghề dì chủ rất tốt, chất lượng vượt xa các cửa hàng đồ ngọt xung quanh, mà giá cả lại phải chăng. 
 
Trong tiệm bánh, có bạn nhỏ đang đang gãi đầu bứt tai ngồi giải đề toán Olympic - nhìn lướt qua có vẻ là con trai của dì chủ tiệm bánh. 
 
Cậu ta ngồi bên bàn nhỏ, dì chủ tiệm một tay đánh bơ, giọng nói bực bội: “Đề toán đơn giản như thế mà con cũng không giải được??? Đầu óc bị chó tha đi rồi hay sao???”
 
Cậu nhóc quăng bút chì, tức giận nói: “Không làm được là không làm được. Mẹ làm được thì mẹ giảng cho con đi.”
 
Dì chủ tiệm ném khuôn đúc bánh xuống bàn, đi đến chỗ con trai, nhìn đề bài: “Một số có 3 chữ số, biết rằng lấy số này trừ đi 4, có thể chia hết cho 4. Còn nếu trừ đi 5 có thể chia hết cho 5. Lấy số này trừ đi 6 có thể chia hết cho 6, nếu trừ đi 7 có thể chia hết cho 7. Tìm số đó…”
 
Dì chủ tiệm đọc xong, cũng choáng váng đầu óc, than thở: “Đây mà là đề toán của học sinh tiểu học sao???”
 
Cậu nhóc làu làu: “Đây chính là đề đại số Olympic của tiểu học đó mẹ, mẹ còn không giải được, còn muốn con phải giải được!!??”
 
Dì chủ tiệm nhìn thằng con trai ngồi bên bàn học, mệt mỏi thở dài. 
 
Đúng lúc này Cảnh Tự bước vào. 
 
Dì chủ tiệm vội vàng chào đón: “Ai nha, đây không phải bé con vừa mua bánh sao? Có chuyện gì thế?”
 
Cảnh Tự bình tĩnh nói: “Dì ơi, bánh gato lúc nãy anh em con bị ngã nên hỏng hết rồi, con cần một chiếc khác.”
 
“Hả? Cái này không có vấn đề gì, hiện tại dì cũng rảnh rỗi, sẽ làm thêm cho con một cái nữa, chắc mất khoảng nửa giờ, con có thể đợi dì không?”
 
“Được ạ. Có điều… con không có tiền.”
 
“Không có tiền?” Dì chủ tiệm khó xử nói: “Bé con à, bánh gato của dì cũng không thể tặng không. Dì mở cửa hàng là để làm ăn.”
 
Cảnh Tự nhìn cậu nhóc vẫn đang vò đầu bứt tai cạnh chồng đề, thẳng thắn nói: “Nhưng con có thể giúp phụ đạo môn toán cho con trai dì.”
 
Dì chủ tiệm nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, nhưng mà vẫn có chút nghi ngờ: “Nhưng… con trai dì năm nay học lớp 5, con có thể giúp được không?”
 
Nhìn bộ dạng cậu bé này, nhiều nhất mới chỉ học năm 2 tiểu học, sao có thể giải đề số học của lớp 5 được?
 
Cảnh Tự đi qua, nhìn đề bài một chút, suy từ vài giây, thậm chí còn không thèm giải nháp, trực tiếp cầm bút lên, viết xuống một chuỗi công thức: “Dạng toán này áp dụng công thức này sẽ đơn giản hơn nhiều. Anh hiểu không?”
 
Cậu bé kia vội vàng mở sách tham khảo ra, vui vẻ nói: “Làm, làm đúng đáp án rồi.”
 
Dì chủ tiệm mặt mày vui vẻ, thoải mái nói: “Vậy được! Làm bánh cần nửa tiếng, con giúp con trai dì làm bài tập, dì giúp con làm bánh gato! Cái bánh này coi như trả công phụ đạo của con.”
 
Cảnh Tự lễ phép gật đầu, cũng không nói mấy lời thừa thãi, nhanh chóng ngồi xuống, cầm bút lên, giảng giải đề toán cho cậu nhóc kia. 
 
Lục Chúc Chúc ghé mắt vào cửa kính nhìn trộm Cảnh Tự. 
 
Cậu giảng bài vô cùng chuyên tâm, kỹ càng, lời lẽ dễ hiểu, rành mạch, logic, so với thầy cô giáo giảng trên lớp còn cảm thấy dễ hiểu hơn. 
 
Cậu nhóc kia vừa chăm chú lắng nghe, vừa gật gù, viết xuống, tựa như thật sự hiểu bài. 
 
Đóa hồng vàng trên bả vai Cảnh Tự chậm rãi xoay tròn như đang khiêu vũ. Mặc dù tuổi tác cậu còn nhỏ nhưng khí chất trầm tĩnh, tính cách ổn trọng. 
 
Bông Hoa Nhỏ mà cô bé thích quả thực vô cùng lợi hại nha! 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện